9.
Thẩm Triều Văn tắm rửa xong mặc bộ độ Khương Mặc ném cho mình, cậu cảm thấy cả người dễ chịu, đầu óc cũng từ từ tỉnh táo lại, rồi cậu nghĩ tới những lời Khương Mặc vừa nói.
“— Cậu ôm đùi anh không buông!”
“ – Ôm cây khóc, vừa khóc vừa ói, mắc cỡ chết mất!”
…
Ừ, quả thật rất mắc cỡ. Tuy chuyện say xỉn rồi ôm đùi ôm cây Thẩm Triều Văn vẫn còn nghi vấn, nhưng những hình ảnh say sưa đứt đoạn tỉnh lại phát hiện mình nằm trên giường Khương Mặc là sự thật, nhiêu đó cũng đã đủ bẽ mặt.
Cậu dũng cảm bước ra ngoài muốn nói lời từ biệt. Khi đi đến bên giường thì thấy người chung giường chung gối tối qua với mình lại tiếp tục quấn người trong chăn, như thể lại ngủ thiếp đi.
Dưới lầu là người nhà của anh, tùy tiện đi xuống cũng hơi xấu hổ không biết giải thích thế nào.
Thẩm Triều Văn đứng trong phòng của Khương Mặc một lúc.
Quan sát được một hồi cậu bắt đầu cau mày.
Mức độ bừa bộn của căn phòng này vượt xa phạm vi chấp nhận của cậu. Bẩn thì không bẩn nhưng rất bừa bộn, đồ đạc vứt lung tung khắp nơi ở đâu cũng có.
Thẩm Triều Văn đi đến bên giường, vỗ vỗ lên cục chăn kia, ý muốn gọi anh: “Này…”
Một lúc lâu sau, cục chăn miễn cưỡng uốn éo hai lần.
“Đừng có kêu.” Khương Mặc đáp yếu ớt, “Đừng kêu… anh buồn ngủ lắm.”
Thẩm Triều Văn suy tư vài giây.
Có lẽ chờ anh tỉnh lại rồi đi sẽ lịch sự hơn? Đi luôn thì hình như không hay lắm.
Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cheers/476954/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.