4.
Thẩm Triều Văn đi theo sau gọi Khương Mặc nửa ngày anh vẫn không để ý tới.
Đi lên kéo thì bị anh hất ra.
Toàn thân trên dưới của người này đều tản ra hơi thở “Anh có chết cũng không cần em lo”.
Thẩm Triều Văn bó tay toàn tập, vị tổ tông này trên người không tiền, không điện thoại, không giấy tờ, giận hờn xuống xe rồi có thể đi đâu.
Hai tay anh trống trơn nhưng cứ đi thản nhiên tùy ý là thế, như thể thật sự không thèm quan tâm đến tình cảnh của mình.
Anh luôn luôn như vậy.
Thẩm Triều Văn thấy không thể cứ để xe bên lề đường nên vội vàng trở lại xe. Sau khi lái đến gần Khương Mặc thì giảm tốc độ xuống như rùa để đi cùng Khương Mặc, y vừa lái vừa nói ra ngoài: “Lên xe trước đi.”
Không ai để ý tới.
“Em sai rồi, tất cả là em sai.”
Không ai quan tâm.
“Anh lên xe đi rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”
Khương Mặc vẫn mặc kệ y, cứ cắm đầu đi về phía trước không rên một tiếng, như thể anh đang suy nghĩ điều gì đó.
Thẩm Triều Văn bất đắc dĩ cũng không còn cách nào, chỉ có thể duy trì tốc độ rùa bò đi cùng anh.
Chờ đến một ngã tư, cuối cùng anh cũng chịu dừng lại, không đi thêm nữa mà nhìn Thẩm Triều Văn trong xe.
Thẩm Triều Văn nhận được ánh mắt của anh, y dừng xe lại ngay lập tức, bước xuống chuẩn bị túm vị gia này lên xe, kết quả Khương Mặc lại đè tay y nói: “Chúng ta về Thượng Hải đi.”
“….” Thẩm Triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cheers/476949/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.