Giang Hiểu Viện chợt chạy đến đường cái đối diện, nhảy lên nhảy xuống gọi một chiếc taxi, “Bác tài, đi “Bá Tước”, nhanh dùm ạ, tôi có việc gấp!”
Tài xế nghe xong, đạp chân ga, chiếc xe “vù” một tiếng lao đi. Giang Hiểu Viện sắp sửa bị những ý tưởng rục rịch ngóc đầu làm cho nổ tung, ngay cả một quãng đường ngắn này cũng không thể chờ đợi, cô móc từ trong túi quần ra nửa gói khăn giấy, lại mượn bác tài một cây bút, tập trung tinh thần viết viết vẽ vẽ lên giấy.
Phải ấm áp lại rực rỡ, không thể có chút gì rực rỡ kín đáo, phải không một gợn khói mù, cứ nóng lòng muốn thử.
Nhưng rực rỡ và nóng rực thì bất đồng, rực rỡ thì nhất định phải mang theo một chút ngây thơ, không thể rườm rà, phải trong sáng nhưng lẫm liệt.
Giang Hiểu Viện nhanh chóng lưu lại hai chữ “lẫm liệt” trên tờ khăn giấy nhăn nhúm, vết mực cỡ trung bay nhanh trên trang giấy trắng, cô thuận tay thêm hai nét vào vệt mực, phác họa ra một đóa hoa.
Đúng rồi, “mùa xuân” sao chỉ có thể mỗi ngọt ngào thôi nhỉ?
Thức tỉnh sau mùa đông dài dằng dặt, nhất định phải hàm chứa sức mạnh nhen nhóm thế giới này mới được, phải không hề sợ hãi, đâm ngang sổ dọc, nhưng lại không được không có bảo lưu – Bởi vì thịnh cực tất suy, tận cuối mùi hoa, chính là xuân chuyển sang hạ rồi.
Cái gọi là “linh cảm”, kỳ thực chính là bọt khí trong nước.
Lúc con người ta nổi trên mặt nước, nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chech-quy-dao/3355080/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.