Việc đã đến nước này, còn có thể sao chứ?
Tỉnh táo lại sau trạng thái hai mắt tối thui, việc đầu tiên Giang Hiểu Viện làm chính là xách Tưởng Bác đến một quán ăn sáng “tiện dân” ven đường, “Hai tô hoành thánh.”
Tên thiếu gia Tưởng Bác liếc cái tô nhựa vàng chanh một cái, ra lệnh, “Tôi muốn ăn khô, tôi không muốn ăn canh bằng tô của họ.”
Giang Hiểu Viện lườm muốn lồi cả mắt ra ngoài, tự chủ trương, “Một tô hoành thánh, cho anh ta hai cái bánh rán.”
Nhân viên phục vụ ngáp dài bước qua, ngắc ngoải nói, “Bánh rán thịt một đồng hai một cái, bánh rán muối tiêu tám hào, lấy cái nào?”
Bánh rán muối tiêu – chắc là bên trong nhân bánh có bỏ muối tiêu?!
Giang Hiểu Viện không cần nghĩ ngợi, “Muối tiêu!”
Tưởng Bác, “…”
Hành vi tạo phản long trời lở đất này khiến cho Thầy Tưởng không kịp phòng bị, Tưởng Bác nhất thời không kịp phản ứng lại, im lặng suy nghĩ một hồi, “Giang Hiểu Viện, cô tạo phản đấy hả?”
Giang Hiểu Viện đầy trong đầu là những suy nghĩ ngựa thần lướt gió tung mây, sáng sớm, trên đường đến phòng làm việc cô còn suy nghĩ thật kỹ.
Một khoảng thời gian nữa khi công tác tiền kỳ của phòng làm việc đã yên ổn, cô sẽ theo Thầy Tưởng ra nước ngoài học bồi dưỡng, học ba bốn tháng sau trở về, vừa khéo có thể kịp báo danh cho kỳ thi khảo sát thợ trang điểm cao cấp năm sau, đến khi cô cầm được tư cách nghề nghiệp rồi, phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chech-quy-dao/3355076/chuong-51.html