Giang Hiểu Viện chỉ bản thân mình, “Em? Em không nghe nhầm chứ cửa hàng trưởng, anh nói là để em đi tập huấn á?”
Trần Phương Châu liếc cô một cái, “Không thì anh đi chắc? Anh đường đường một cửa hàng trưởng, trăm công nghìn việc…”
Giang Hiểu Viện không nghe mấy lời léo nhéo phía sau của anh ta nữa, cả người cô như bị món tiền trúng thưởng độc đắc đè ngay tại chỗ, khắp người ùng ục ùng ục mà nhả bong bóng cả một hồi mới miễn cưỡng nhặt bộ não từ trạng thái sôi trào trở về, một hơi ngâm trong nước lạnh, lúc này cô mới gắng gượng khôi phục được năng lực suy nghĩ bình thường.
Giang Hiểu Viện, “Đợi một chút, cho một kỹ thuật viên thực tập như em đi, người khác không ý kiến gì sao?”
Trần Phương Châu cảm thấy hân hoan vui vẻ, rốt cục thì cô cũng đã biết suy xét đến ý kiến của người khác, cho dù là suy xét không đúng, chí ít cũng đã coi như là một khởi đầu tốt đẹp.
“Yên tâm đi,” Trần Phương Châu nói, “Ngoại trừ cái kiểu “hai thiếu” như em, kiểu tập huấn kỳ đầu này chẳng ai muốn đi cả đâu, nói là mở rộng nghiệp vụ, sau này làm hay không làm còn phải xem nữa, ngộ nhỡ thất bại, bây giờ đi cũng uổng công để nhỡ một tháng tiền thưởng thành tích.”
Giang Hiểu Viện chưa nghe cho hết mà cả người đã vui đến lâng lâng rồi, cô nghiêng nghiêng ngã ngã di chuyển trong tiệm theo một quỹ đạo cổ quái, cuối cùng đụng phải một cái máy sưởi mà kết thúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chech-quy-dao/3355054/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.