Giang Hiểu Viện giống như một bước giẫm hụt, rơi vào một cơn ác mộng sặc sỡ sắc màu.
Thứ cô nhìn thấy, nghe thấy, trải nghiệm, không gì vượt qua thường thức và năng lực tiếp nhận của cô, cô vô cùng mờ mịt, nhưng vẫn chưa dám thất thố – Bởi vì làm không khéo thì sẽ không rõ mô tê mà khiến mình đi đời nhà ma mất. @#$^*$@!%&(&FDHSDFGH
Lần mở mắt tiếp theo, Giang Hiểu Viện phát hiện ra mình đang đứng ở bên vệ đường hoang vắng, trước không thấy thôn làng sau không thấy cửa hàng, sau lưng là vách núi, dưới chân là vết tích của một đống hỗn độn đáng sợ, có vết bánh xe, vết chân, vật nặng gì đó bị kéo lê để lại những rãnh nông, vết máu… Thậm chí là một mảnh rách quần áo nhỏ.
Giang Hiểu Viện ở nguyên tại chỗ tốn năm phút đồng hồ để bình tĩnh lại, ló đầu ra sau lưng nhìn xuống vách núi một cái – Sâu không thấy đáy, bất kể ai ngã từ nơi này xuống đều khó mà tìm thấy tung tích. Tuy cô khó mà nhìn ra được gì từ vết tích của một đống lộn xộn bừa bãi, nhưng lại nảy sinh ra vô số liên tưởng từ cái câu “Cô ta đã chết rồi” của Minh Quang.
Như vậy cô ta, người vốn sinh sống ở thế giới này, đã chết ở nơi đây sao?
Cô ta là tự trượt chân rơi xuống? Không, đây là một con đường cái quanh co, xe cộ qua lại thưa thớt, chứ đừng nói đến người đi đường.
Vậy cô ta bị người nào đó hại sao? @@#REWGTRQY%^%$$%
Giang Hiểu Viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chech-quy-dao/3355030/chuong-5.html