Chương này thiếu niên làm “chuyện xấu” bị chột dạ nên là tui liền chớp thời cơ đổi xưng hô từ anh-tôi thành anh-em. Thật ra tui vẫn luôn tìm cơ hội để thiếu niên đổi cách xưng hô với đại mỹ nhân thân thiết hơn một chút, trò chuyện làm nũng với nhau cho thân mật:)) Nhưng thằng nhóc này rõ ràng là mặt đơ, đôi khi tui thấy cứ để em nó xưng anh-tôi đâm ra lại dễ thương mới chết =)) — Hầu kết Alpha giật giật, mồ hôi trên trán hắn lăn xuống từng giọt lớn. Đây xác thực là uy hiếp trực tiếp mà hữu hiệu, hắn chưa bao giờ ngửi qua mùi tin tức tố khiến người khác điên cuồng như vậy, cảm tưởng chỉ cần thêm một giây nữa thôi lý trí của hắn sẽ sụp đổ. Hận không thể nhào tới đặt Omega này dưới thân, tàn nhẫn cắt xé tuyến thể tỏa ra mùi thơm ngọt, vùi lấp bản thân vào trong thân thể đó. Bản năng Alpha kịch liệt thúc giục, dục vọng điên cuồng chi phối đầu óc. Tin tức tố song phương giằng co lẫn nhau, Alpha khổ sở dùng chút lý trí còn lại duy trì tỉnh táo, trong lòng đã sinh ý lùi. Đúng lúc này, cánh cửa phía sau đột nhiên bị đẩy mạnh ra. Đại mỹ nhân đứng ở cửa, lạnh nhạt nhìn bọn họ. Hai người cơ hồ đồng thời thu lại tin tức tố của mình, có điều mùi hương vẫn quẩn quanh không tán hết. Sắc mặt đại mỹ nhân cực kì không thích, nói: “Trần Tầm, em lại đây cho tôi.” Thiếu niên cúi đầu, đi nhanh đến bên cạnh người nọ, nhỏ giọng hỏi: “Anh không phải đang ngủ…” “Em cảm thấy âm thanh của mình rất nhỏ? Tin tức tố rất nhạt?” Đại mỹ nhân không khách khí chặn lời cho bé ngoan của anh ngậm miệng. Alpha kia rốt cục gặp được anh, kích động bước lại gần một bước. Đại mỹ nhân quay sang nhìn hắn, lễ độ chào, “Đã lâu không gặp.” Thiếu niên xiết chặt nắm đấm. Alpha không còn hung hăng kiêu ngạo như vừa rồi, nói nhanh: “Xuất Vân, anh… đã lâu rồi không gặp em, anh rất nhớ em. Vốn anh nhờ cậu ta giúp đưa cho em một bức thư, thế nhưng không nghĩ tới cậu ta…” Đại mỹ nhân ngắt lời, “Em ấy ném đi có đúng không?” Alpha trả lời, “Đúng thế.” Đại mỹ nhân liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, cậu trước sau đều không ngẩng lên, chỉ cúi gằm mặt xuống. Alpha thấy phản ứng như vậy nghĩ mình còn chút hi vọng, hai mắt cũng sáng lên. Đại mỹ nhân xoay người lại, nhìn thẳng vào hắn nói: “Tôi xác thực không biết anh tới tìm tôi. Bất quá dù em ấy đưa thư cho tôi thì kết quả cũng như nhau mà thôi. Chúng ta đã sớm kết thúc, tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa, mời anh rời đi.” Đoạn không chờ đối phương phản ứng, đại mỹ nhân đã đóng sập cửa lại, ba người bị một cánh cửa ngăn cách thành hai thế giới. Alpha như bị quyết đoán của anh làm chấn kinh, hoặc là cảm thấy thương tâm mà cũng không tiến đến gõ cửa, mong đại mỹ nhân ra gặp. Mà vô luận hắn muốn cái gì, người bên trong cũng không còn đặt chú ý lên người hắn nữa. Đại mỹ nhân động tác cứng ngắc đi nhanh về phòng, thiếu niên rập khuôn bước từng bước theo sau anh. Hai người đều rơi vào trầm mặc. Thấy đại mỹ nhân vẫn luôn quay lưng lại, không hề để ý tới mình, thiếu niên không khỏi có điểm hoảng sợ. Cậu khô khốc khó nhọc mở miệng: “Anh tức giận?” Đại mỹ nhân không nói lời nào. Thiếu niên cảm nhận được thế nào gọi là “chột dạ”, cậu lại gần phía sau kéo góc áo anh, nhỏ giọng giải thích: “Em đã nhìn qua Alpha kia, em có tự tin hắn cuối cùng sẽ rời đi… Em không có nguy hiểm…” Vừa nói cậu vừa đi vòng qua, ý muốn đối diện với đại mỹ nhân. Nào ngờ vừa nhìn thấy mặt anh, thiếu niên liền đứng hình, ngây dại. Nước mắt trong suốt từng giọt tích lớn, dâng trào khỏi viền mắt sưng đỏ, biểu tình xen lẫn giữa tức giận cùng thương tâm. Tâm tình trong kì động dục đều bị phóng đại không thể kiểm soát, anh trừng mắt nhìn cậu, nói: “Tại sao em lại không quý trọng bản thân mình như vậy? Em không nghĩ tới vạn nhất xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao bây giờ?” Thiếu niên ấp úng, “Sẽ không xảy ra chuyện…” “Chỉ cần em nói không là sẽ không xảy ra chuyện sao?” Đại mỹ nhân hai tay dùng sức giữ chặt mặt cậu, tin tức tố mãnh liệt phóng ra ngoài, “Em cứ như vậy không coi chính mình là một chuyện à!” Tác dụng của thuốc ức chế đã sắp sửa hết hiệu lực, lúc đi ra ngoài bắt người trở về đại mỹ nhân đã cố gắng thu liễm tin tức tố của mình, bây giờ chỉ có hai người họ, tin tức tố không chút kiêng kị phát tán ra. Tin tức tố không chỉ có tác dụng sinh lý, mà còn biểu đạt tâm trạng của chủ nhân. Anh không thể hiểu vì sao đứa trẻ này lại có thể thản nhiên nói ra những lời kinh hồn bạt vía như vậy, ngoại trừ thương tâm cùng phẫn nộ anh thực sự không biết phải thể hiện ra bên ngoài như thế nào. Vốn anh cần phải giống như người lớn có trách nhiệm, nghiêm khắc giáo dục thiếu niên việc bị xâm phạm không phải việc có thể đem ra để uy hiếp… Nhưng thời kì động dục làm tư duy của anh trì trệ hơn bình thường, chất vấn cậu mấy câu xong ngoại trừ giận đến mức phát khóc cũng không có cách nào khác. Đại mỹ nhân mất mặt thu tay về, lung tung gạt nước mắt của mình, cắn chặt môi đem tiếng khóc giữ trong cổ họng. Thiếu niên thấy phản ứng của anh, tay chân luống cuống muốn an ủi. Anh xoay người lại, thiếu niên liền chạy đến trước mặt, nhón chân lau mặt cho anh, “Đừng khóc.” Nước mắt vẫn không ngừng được, đại mỹ nhân lành làm gáo vỡ làm muôi trực tiếp đặt mông xuống giường, nghẹn ngào nấc lên, “Là em làm tôi khóc—” Thiếu niên quỳ một gối xuống giúp anh lau nước mắt, “Thực xin lỗi.” Hai bàn tay đều bị ướt, khó chịu của đại mỹ nhân cũng xuyên qua tin tức tố truyền vào tim cậu. Thiếu niên từ từ ôm lấy anh, đôi môi kề sát lại, cẩn cẩn dực dực hôn đi từng giọt nước mắt. “Đừng khóc…” Cậu nói, “Em sẽ không làm như thế nữa.” Đại mỹ nhân không chịu được trọng lượng của cậu áp tới, cùng thiếu niên ngã nằm lên giường. Thiếu niên cọ cọ lên mặt đại mỹ nhân, da dẻ ấm áp cận kề, nhiệt độ cũng như được truyền tới khiến mặt cậu nóng lên, những nơi khác cũng dần dần tỏa nhiệt. Cảm giác thực sự quá mức thoải mái. Rõ ràng chính mình chưa động dục nhưng lại có biểu hiện tương tự. Thiếu niên nuốt nước miếng, cảm giác mồ hôi toát ra, thấm ướt da dẻ cùng quần áo. Cậu thử lần thứ hai tản ra một chút tin tức tố của mình, mà đại mỹ nhân giống như lại nhớ đến chuyện vừa rồi, nước mắt càng chảy nhiều hơn, vừa khóc vừa kéo thiếu niên. “Em đi lấy thuốc ức chế cho tôi.” Ngoài miệng nói vậy nhưng tay vẫn giữ chặt hông thiếu niên, nhất quyết không thả người. Tương phản tùy hứng như vậy làm thiếu niên mềm lòng, cậu hôn hôn môi cùng hai má anh, liếm đi nước mắt vẫn không ngừng rơi, hít vào từng ngụm tin tức tố thơm ngát, mãi cho đến khi đại mỹ nhân thỏa mãn mới hài lòng hấp hấp mũi, buông lỏng tay ra. Thiếu niên đem thuốc ức chế mình mua tới đặt trên đầu giường, tỉ mỉ mở ra. Đại mỹ nhân từ trên giường bò lại gần, nằm úp sấp, hai mắt sương mù mông lung nhìn cậu. Thiếu niên cúi người lại gần, ghé lỗ tai anh hôn một cái, “Ca ca.” “Ừm…” Đại mỹ nhân khẽ rên một tiếng nhỏ như đáp lời. “Anh còn giận không?” Thiếu niên hỏi. Đại mỹ nhân cảm thấy mình không được dễ dàng tha thứ cho cậu như vậy, nhưng bản thân trong tình trạng này nửa điểm uy nghiêm cũng không có, vì vậy lung tung gật đầu rồi lại lắc đầu. “Nếu như em còn… không đề cao bản thân một lần nữa…” Đại mỹ nhân thở hổn hển nói, “Tôi sẽ giận thật.” Mắt thiếu niên nháy nháy, đột nhiên nói: “Kì thực em đã mua thuốc ức chế cùng với thuốc trợ hứng.” Đại mỹ nhân không rõ vì sao, nghi hoặc nhìn cậu. Thiếu niên không rời mắt khỏi anh, “Nếu như em uống nó, giúp anh vượt qua kì động dục, ca ca có cảm thấy tức giận không?” .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]