Dịch: Tiểu Du
Bên bờ hồ, lão tẩu dựa trên boong thuyền, ôm chặt cây sào, cười toe toét làm lộ ra hàm răng sún, nhìn những vị ca kỹ ôm lấy hành lý mà rời đi.
Xa xa, Nhiếp Trường Khanh đẩy Lục Phiên ngồi trên xe lăn đi tới.
Lục Phiên lim dim mắt, hắn đang cảm ứng tốc độ khôi phục linh khí trong cơ thể.
Nghê Ngọc thì nhắm mắt chạy theo Lục Phiên, trên mặt vẫn còn sợ hãi do Triều Thiên Linh Cúc.
Lên thuyền.
Lão tẩu mười phần nhiệt tình chống sào, thuyền đánh cá lao ra, nổi lên từng gợn sóng.
Nghê Ngọc lại một lần nữa ôm mạn thuyền, bắt đầu chuỗi ngày say sóng của mình.
Ngưng Chiêu không đi cùng Lục Phiên, nàng ở lại trên đảo giúp hắn sắp xếp việc giải tán mọi người, cùng với việc tiến hành bố trí lại tòa lầu Bạch Ngọc Kinh.
...
Lên bờ.
Lão tẩu xoa xoa đôi tay.
Lục Phiên ngồi trên xe lăn mở mắt ra, thâm ý liếc nhìn lão tẩu.
“Thưởng.”
Lục Phiên thản nhiên nói.
Ở một bên, khuôn mặt nhỏ của Nghê Ngọc trắng bệch, hai chân run run, vội vàng móc túi tiền ra, lấy ra một khối bạc vụn đưa cho lão tẩu.
Khuôn mặt lão tẩu lập tức vui lên.
Xe ngựa đặc chế của Lục Phiên đã đứng trên bến tàu, Nhiếp Trường Khanh mở cửa xe ra, đưa Lục Phiên vào trong, liền ngồi lên trước xe, cầm roi ngựa lên.
Nghê Ngọc không vào xe cùng Lục Phiên, nàng ngồi xổm ở trên khung xe, nàng muốn dùng gió làm dịu đi cảm giác say sóng.
Ba!
Nhiếp Trường Khanh cầm roi ngựa lên, đột nhiên đánh xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-sieu-huyen-huyen/4618553/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.