Đây là một trận chiến khốc liệt, trước khi chi viện đến, họ bắt buộc phải giữ vững vị trí bằng cả mạng sống của mình.
Mỗi một phút giây, có đến hàng trăm người đã chết, những hình ảnh này đều được truyền qua vệ tinh đến nhiều nơi khác nhau.
Khu vực an toàn có thể thấy được, khu vực lớn cũng có thể xem được.
Mọi người nhìn cảnh tượng bi thảm đó và lặng đi.
Trong những trận chiến như vậy thì dân thường không đủ tư cách tham gia vì xông lên chính là chết. Nhưng ngay cả quân tiên phong thì cũng phải hứng chịu thương vong nặng nề.
Dù vậy nhưng họ nhất quyết không rút lui, chỉ vì sau lưng họ chính là đồng bào. Đó không phải là nhà của họ, bọn họ không sống và cũng không thèm sống ở đây, nhưng họ sẵn sàng bảo vệ những người ở nơi này.
Chẳng vì lý do nào khác, chỉ vì mọi người đều có một cái tên chung, đó là nhân loại.
"Cùng chung vận mệnh ..." ai đó đã lẩm bẩm từ này.
Ngày càng nhiều người hô lên câu nói này, họ giơ cao nắm đấm, bước ra khỏi nhà, hướng về phía chiến trường tưởng chừng xa lắc xa lơ nhưng lại gần ngay trước mặt, hô to: “Cùng chung vận mệnh!”
Đối với nhiều người, có thể thời gian mười phút không đáng là bao. Chỉ cần tìm đại một việc gì đó để làm là đã có thể giết thời gian.
Nhưng trên chiến trường, đối với những người đang chiến đấu đầy máu lửa kia, thì mỗi giây trôi qua đều thật khó khăn.
Ngay cả khi có sự trợ giúp của vệ tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788391/chuong-729.html