Chương trước
Chương sau
“Mẹ, Lý Phong…”
Hoắc Khải vỗ vai Ninh Thần, bảo cô không cần giải thích, sau đó nói với Đặng Tuấn Mai: “Mẹ, có lẽ bố mẹ hiểu lầm chuyện gì rồi. Nhưng đứng ở góc độ của bố mẹ thì con đúng là đã sai vì không chung thủy với Ninh Thần. Đây là lỗi sai của con. Nhưng con lại không thể tách khỏi Cố Phi Dương, không phải vì con có mới nới cũ, mà là vì nó đã thành sự thật. Nếu bố mẹ không chấp nhận được thì có thể mắng chửi con, con cũng không phản đối”.
“Đánh anh thì có tác dụng gì?!”, Đặng Tuấn Mai phẫn nộ đứng dậy đáp: “Nói như kiểu anh oan ức lắm vậy, người khổ là con gái tôi kia kìa!”
“Bà ngoại, bà đừng trách bố mà. Con với mẹ đều thích cô Cố và Văn Văn lắm. Khi nào gặp họ bà sẽ biết bọn họ rất tốt”, Đường Đường nói.
“Cháu thì hiểu cái gì!”, Đặng Tuấn Mai khó chịu đáp.
Với bà, Đường Đường là trẻ nhỏ không biết gì là xấu là tốt, chỉ biết phán đoán bằng cảm quan.
Ninh Thần không kìm được, bèn nói: “Mẹ, Đường Đường nói không sai đâu. Cô Cố thực sự rất tốt, mà tình cảm của cô ấy với Lý Phong cũng không thể phán đoán bằng lý lẽ thường tình được. Đây là duyên phận ông trời sắp đặt, con không thể nào thay đổi được, mẹ cũng vậy, thế thì tại sao không thể vui vẻ chấp nhận chứ?”
“Đầu óc con đúng là có vấn đề rồi!”, Đặng Tuấn Mai tức không chịu nổi.
Bà thật sự không thể hiểu nổi vì sao con gái lại nói đỡ Hoắc Khải, rõ ràng đây là chuyện mà không một người phụ nữ nào thích mà!
Rốt cuộc là đầu óc con gái có vấn đề hay là bị Hoắc Khải tẩy não rồi.
Nói mãi không thông, Ninh Thần cũng không biết nên nói thế nào nữa. Cô chỉ mong chuyện này không khiến gia đình thêm bất hòa thôi.
Nhưng Hoắc Khải cũng không phải kiểu người đó. Đứng ở góc độ của Đặng Tuấn Mai, dù là nói gì hay làm gì thì cũng đều là lấy lý do. Bởi vậy mà anh rất bình tĩnh nghe Đặng Tuấn Mai trách mắng.
Một lúc lâu sau, Đặng Tuấn Mai nói đến mức cứng cả miệng lại cũng không thấy Hoắc Khải phản ứng gì, bà liền mắng tiếp: “Anh là đầu gỗ hay là giả điếc, cứ tưởng im lặng là xong sao?”
“Vậy mẹ nghĩ thế nào mới giải quyết được chuyện này? Tiền đề là không được ép con và Cố Phi Dương chia tay”, Hoắc Khải nói: “Và con cũng sẽ không rời xa Ninh Thần”.
“Anh…”, Đặng Tuấn Mai tức muốn trào máu. Bà lấy giấy bút đập lên bàn và nói: “Được thôi, nếu hai người đã muốn thế thì ký tên đi. Đem toàn bộ tài sản cho Ninh Thần, anh và con bé kia muốn làm gì thì làm!”
“Được”, Hoắc Khải không hề trái lời, cầm bút lên viết hợp đồng.
Kết quả lại bị Ninh Thần cướp đi, giấy cũng bị cô vo tròn ném vào thùng rác: “Mẹ, mẹ đừng làm loạn nữa được không! Con đã nói là con không quan tâm rồi mà sao mẹ vẫn chưa chịu thôi hả!”
“Mẹ làm sao mà chưa chịu thôi? Không phải vì mẹ muốn tốt cho con sao? Sau này con và nó mà ly hôn thì một mình con sống thế nào được? Dĩ nhiên phải lấy tiền về túi mình đã chứ!”, Đặng Tuấn Mai nói.
Đây đã không phải lần đầu mà bà “đề nghị” Ninh Thần rồi. Từ xưa khi Ninh Thần và Hoắc Khải còn chưa kiếm được nhiều tiền thì bà đã bảo Ninh Thần giữ tiền rất nhiều lần, chẳng qua là Ninh Thần không chịu thôi.
Hiện giờ bà lại đưa ra yêu cầu này, Ninh Thần đương nhiên sẽ từ chối.
“Giờ đây công ty đã không còn là phường buôn bán lần trước, mỗi một hành động đều liên lụy rất rộng. Không phải nói chỉ ký một bản hợp đồng là giải thích được tất cả. Chuyện bên trong rất phức tạp, mẹ đừng tham gia vào nữa”, Ninh Thần nói thẳng: “Nếu mẹ vẫn không chịu được chuyện này thì con và anh ấy sẽ rời đi, khi nào bố mẹ nghĩ thông rồi thì chúng con sẽ quay lại”.
“Đi đi, như kiểu mấy thân già này mong chờ hai người đến lắm vậy! Đúng là cái loại vô lương tâm, kiếm được tiền thì không còn trái tim, không biết ai tốt với mình nữa!”, Đặng Tuấn Mai tức tối nói.
Ninh Thần cũng tức không chịu nổi, thấy mọi chuyện không giải quyết được thì kéo luôn Hoắc Khải rời đi.
Ninh Quốc Năng mới mở miệng khuyên ngăn: “Thôi, nói ít đi mấy câu thì có sao. Bình thường bọn nó bận rộn, mãi mới đưa đứa nhỏ về nhà một chuyến thì cứ cãi nhau ầm cả lên. Có chuyện gì thì bao giờ rảnh hẵng nói. Tôi còn muốn chơi với cháu ngoại đây, đừng làm phiền nữa!”
Đừng thấy bình thường Ninh Quốc Năng không nói gì mà lầm tưởng, khi ông thật sự lên tiếng thì Đặng Tuấn Mai hay Ninh Thần đều phải nể mặt.
Cho dù chuyện này khiến Đặng Tuấn Mai không vui, nhưng Ninh Quốc Năng đem Đường Đường làm cái cớ, bà cũng chẳng nói gì được.
Không thể vì con rể xấu mà ngó lơ cháu ngoại được.
Ninh Quốc Năng và Đường Đường cố gắng hòa giải xong thì không khí mới dịu đi một chút, nhưng cũng chỉ ở mức là Đặng Tuấn Mai không càu nhàu thêm gì nữa.
Nhưng đây đã là kết quả rất tốt rồi. Lúc đến đây, Hoắc Khải thậm chí còn nghĩ Đặng Tuấn Mai sẽ ném đồ vào mặt anh cơ.
Dĩ nhiên thì bây giờ không còn như trước nữa.
Lúc vừa mới sống lại, Hoắc Khải bị đối xử rất tệ. Đừng nói là xảy ra chuyện, dù không có việc gì thì Đặng Tuấn Mai cũng sẽ không hiền hòa với anh.
Lúc đó Hoắc Khải và Cố Phi Dương mà ở bên nhau thì chắc là sẽ bị Đặng Tuấn Mai cầm dao chém chết mất.
Hiện giờ anh là ông chủ của Hi Vọng Mới, nắm trong tay hàng chục ngàn tỷ, cho dù Đặng Tuấn Mai có mạnh mẽ thì nào thì cũng phải để ý đến ảnh hưởng phía sau.
Ăn cơm xong, Hoắc Khải và Ninh Thần không nán lại lâu. Chủ yếu vẫn là thái độ của Đặng Tuấn Mai khiến Ninh Thần không chịu nổi, cô cũng không muốn Hoắc Khải phải chịu uất ức ở đây.
Vẫn là câu nói cũ, đến cô còn chấp nhận Cố Phi Dương thì Đặng Tuấn Mai không có lí do gì để làm loạn hết lên.
Nhưng Đường Đường không về cùng họ mà ở lại làm ông bà ngoại vui.
Cô bé thông minh vô cùng, biết lúc này rất quan trọng, ông bà ngoại có tha thứ cho bố hay không đều phải xem cô bé làm có tốt không.
Sau khi ra khỏi nhà và lên xe, Ninh Thần thở dài: “Không ngờ mẹ lại cố chấp như thế. Đến bố còn chấp nhận được rồi mà mẹ vẫn không chịu”.
“Thật ra mẹ làm đến bước đó cũng là tốt lắm rồi. Dù gì mẹ cũng cao tuổi, hơn nữa không phải ai cũng chấp nhận được chuyện này. Giống như em lúc đầu chấp nhận làm anh rất bất ngờ”, Hoắc Khải nói.
“Nếu lúc ấy em từ chối thì sao? Anh sẽ làm gì?”, Ninh Thần hỏi.
Hoắc Khải bình tĩnh nói: “Đương nhiên là chia tay rồi. Có lẽ tình cảm của cô ấy với anh đã được kiểm chứng, nhưng nếu chọn thì anh vẫn sẽ chọn em”.
“Thật sao? Em không tin đâu. Cô Cố xinh đẹp, thân hình tốt hơn em, nhảy cũng đẹp, là kiểu mà đàn ông thích nhất”, Ninh Thần “hừ” một tiếng. Miệng thì nói không tin nhưng nụ cười trên mặt đã bán đứng nội tâm của cô.
Hoắc Khải không giải thích nhiều, anh biết bản thân không nói dối. Tiếp nhận Cố Phi Dương một phần lớn là vì Ninh Thần không phản đối. Nếu như Ninh Thần không chịu thì cũng sẽ cho Hoắc Khải một lý do để kiên định.
Cho nên chuyện này có rất nhiều nhân tố chứ không chỉ có một nguyên nhân đơn giản như vậy.
Nếu không, khi Phan Tư Mễ nhảy lầu vì Hoắc Khải thì sao anh không chấp nhận cô ta chứ.
Nói đến thì, từ khi nhảy lầu, bị thương và chữa trị xong, Phan Tư Mễ đã rời khỏi đây và chưa từng xuất hiện lại.
Dù là bạn học hay bạn bè bình thường, không ai biết cô ta đã đi đâu.
Có người nói cô ta ra nước ngoài, có người thì nói cô ta đã lấy chồng sinh con.
Nhắc đến người bạn tốt ngày xưa, Ninh Thần vẫn cảm thán không nguôi. Nếu như không có chuyện của Hoắc Khải thì có lẽ bọn họ vẫn là bạn tốt.
“Nhưng ngoài cô Cố ra thì anh còn bóng hồng nào khác nữa không đấy? Anh yên tâm, nếu thật sự người đó có tính cách tốt giống cô Cố mà còn giúp được anh thì em cũng sẽ không phản đối”. Ninh Thần đột nhiên nói.
Câu hỏi này khiến Hoắc Khải khẽ sửng sốt, cứ cảm thấy cô nói có ẩn ý gì đó.
Đang bình thường sao tự nhiên lại hỏi câu này chứ.
Anh bất giác nghĩ đến Giản Tư Tư và Đường Trọng Vi. Nếu nói ai có thể khiến Ninh Thần cảnh giác thì chắc chỉ có hai người này.
Còn về Cơ Hương Ngưng thì lại càng ít liên lạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.