“Mẹ, Lý Phong…”
Hoắc Khải vỗ vai Ninh Thần, bảo cô không cần giải thích, sau đó nói với Đặng Tuấn Mai: “Mẹ, có lẽ bố mẹ hiểu lầm chuyện gì rồi. Nhưng đứng ở góc độ của bố mẹ thì con đúng là đã sai vì không chung thủy với Ninh Thần. Đây là lỗi sai của con. Nhưng con lại không thể tách khỏi Cố Phi Dương, không phải vì con có mới nới cũ, mà là vì nó đã thành sự thật. Nếu bố mẹ không chấp nhận được thì có thể mắng chửi con, con cũng không phản đối”.
“Đánh anh thì có tác dụng gì?!”, Đặng Tuấn Mai phẫn nộ đứng dậy đáp: “Nói như kiểu anh oan ức lắm vậy, người khổ là con gái tôi kia kìa!”
“Bà ngoại, bà đừng trách bố mà. Con với mẹ đều thích cô Cố và Văn Văn lắm. Khi nào gặp họ bà sẽ biết bọn họ rất tốt”, Đường Đường nói.
“Cháu thì hiểu cái gì!”, Đặng Tuấn Mai khó chịu đáp.
Với bà, Đường Đường là trẻ nhỏ không biết gì là xấu là tốt, chỉ biết phán đoán bằng cảm quan.
Ninh Thần không kìm được, bèn nói: “Mẹ, Đường Đường nói không sai đâu. Cô Cố thực sự rất tốt, mà tình cảm của cô ấy với Lý Phong cũng không thể phán đoán bằng lý lẽ thường tình được. Đây là duyên phận ông trời sắp đặt, con không thể nào thay đổi được, mẹ cũng vậy, thế thì tại sao không thể vui vẻ chấp nhận chứ?”
“Đầu óc con đúng là có vấn đề rồi!”, Đặng Tuấn Mai tức không chịu nổi.
Bà thật sự không thể hiểu nổi vì sao con gái lại nói đỡ Hoắc Khải, rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788367/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.