Vẻ mặt Nhạc Khánh Ninh đỏ bừng, không nói nên lời vì những gì Hoắc Khải nói đều là sự thật.
Nhưng anh ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, gân cổ lên nói: “Chuyện tôi mất tích là có nguyên nhân. Tôi thừa nhận điều này, nhưng điều đó không có những chuyện anh làm là đúng! Đừng quên, anh là người đã có vợ!”
“Đúng vậy, cho nên tôi luôn cho rằng, mình có lỗi với Cố Phi Dương”, Hoắc Khải nói: “Không phải vì tôi đã có vợ, là vì ngày thường, tôi không quan tâm đến cô ấy đủ nhiều. Điều quan trọng nhất là tôi đã không công khai chuyện của tôi và cô ấy. Cô ấy chỉ có thể giấu mình, thầm lặng, sợ bị người khác biết, cho dù tình cảm của chúng tôi là quang minh chính đại và đã trải qua đủ thách thức. Mà bây giờ, tôi mở cuộc họp báo này không phải là để oán trách ai mà để nói cho mọi người biết. Tôi yêu Cố Phi Dương. Cho dù thế giới này nhìn nhận như thế nào, cô ấy cũng là người phụ nữ của tôi. Có lẽ theo quy định của pháp luật, chúng tôi không thể nào trở thành vợ chồng chính thức, nhưng tôi sẽ sống với cô ấy đến đầu bạc răng long, không rời không bỏ! Đồng thời, tôi muốn xin lỗi vợ của tôi. Tuy cô ấy đã biết từ lâu, cũng tiếp nhận Cố Phi Dương, nhưng tôi biết đó không phải là suy nghĩ thật sự của cô ấy. Chỉ vì cô ấy yêu tôi, mới chấp nhận tất cả. Cho nên tôi tuyên bố, sẽ ký bản thỏa thuận hôn nhân, đem 90% cổ phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788362/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.