Suy nghĩ của Cổ Ngôn Tài cũng không hề sai. Nếu Ninh Hạo Bân không thể nào duy trì được bình tĩnh trong tình huống này, khả năng tồn tại sẽ giảm đi rất nhiều, còn chẳng bằng tiễn anh ta về để giữ tính mạng.
Chí ít thì một Ninh Hạo Bân còn sống sẽ hữu dụng hơn một Ninh Hạo Bân đã chết.
Đương nhiên, sở dĩ nói như vậy, cũng vì Cổ Ngôn Tài nhìn nhận tài năng của Ninh Hạo Bân. Nếu không, anh ta cũng không muốn giữ tính mạng cho người này.
Khắp thiên hạ này, người được Cổ Ngôn Tài nhìn nhận rất ít, thấp nhất cũng có thể đạt tới trình độ của thành viên đội ngũ Thiên Cơ.
Mà người như vậy, tính đến thời điểm hiện tại cũng chỉ có bảy người.
Sau đó, thành viên của tiểu đội Tinh Anh quay về, hai người trong số họ trèo lên xe của Cổ Ngôn Tài, bốn người còn lại tách nhau ra, biến mất trong khu vực lân cận.
Đây là thói quen của tiểu đội Tinh Anh, không bao giờ bỏ hết trứng vào cùng một giỏ, tránh bị địch tấn công cả đám người.
Bên phía Hoắc Khải cũng nhận được thông báo của Cổ Ngôn Tài, khi biết rằng họ bị đánh lén, Hoắc Khải đương nhiên sẽ thấy giận.
Nhưng anh không đồng ý với đề nghị báo thù của Cổ Ngôn Tài. Theo ý kiến của Cổ Ngôn Tài, gặp phải sự việc như thế này, nên ăn miếng trả miếng mới khiến tư bản nước ngoài thấy kiêng dè.
Nếu không, người ta sẽ nghĩ anh là quả hồng mềm, muốn nắn sao thì nắn.
Nhưng trong suy nghĩ của Hoắc Khải, người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788351/chuong-688.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.