Chương trước
Chương sau
Ninh Thần cũng không tranh luận thêm với Hoắc Khải nữa, vì cô biết chuyện quan trọng nhất mà mình cần làm bây giờ chính là đứng phía sau, âm thầm cổ vũ cho tất cả những quyết định mà chồng cô đưa ra.
Nếu Hoắc Khải đã hi vọng chuyện nhà yên ổn vậy thì dù thế nào cô cũng sẽ không để “trong nhà” xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Chỉ cần hậu phương ổn định, chồng cô mới có thể dẫn quân xông lên phía trước đánh thắng đối thủ.
Sau khi trở về nhà, Ninh Thần gần như mất ngủ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, cô vội vàng chạy đến công ty, tập hợp một nhóm quản lý các bộ phận để đưa ra mệnh lệnh mới.
Công ty sẽ thành lập một nhóm chuyên đối phó với nhóm thu mua của tư bản nước ngoài, chịu trách nhiệm chính ngoài việc chống thu mua còn phải xem xét, tìm hiểu tình trạng tâm lý của những người lãnh đạo của các công ty trong hệ thống để kịp thời nắm bắt động thái của họ.
Nói một cách đơn giản thì Ninh Thần muốn kiểm soát những lãnh đạo của các công ty trong hệ thống và những người gây ra ảnh hưởng lớn cho công ty.
Không nói là sẽ hạn chế tự do cá nhân của họ, mà Ninh Thần phải nắm chắc cả suy nghĩ và hành vi của họ.
Cô biết rằng không có nhiều việc mà cô có thể làm được, cho nên chuyện nhỏ này cũng dốc sức để làm.
Ở phía bên kia, tại văn phòng nào đó cách trụ sở nước ngoài của Hi Vọng Mới khoảng 3000km, một người đàn ông da trắng khoảng 60 tuổi đang cau mày nhìn màn hình trước mặt.
Trên màn hình, hiển thị rõ chân dung của mười mấy người ngoại quốc, có đủ nam nữ, già trẻ.
Những người này đều là người phụ trách của tư bản nước ngoài trong cuộc tấn công Hi Vọng Mới lần này.
Những lời mà Hoắc Khải nói đã chuyển đến tai những người này như ý của anh, cho nên họ không thể chờ đợi được phải mở một hội nghị truyền hình, bàn bạc về những lời nói đó rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
“Hi Vọng Mới là một công ty rất hùng mạnh và ông chủ của họ cũng là một người trẻ rất có năng lực. Trước đây, họ đã tạo ra được rất nhiều kỳ tích, cho nên tôi cảm thấy những lời này chính là những lời cảnh báo. Có lẽ, trong tay họ thật sự nắm giữ kỹ thuật mới tuyệt vời nào đó, nhưng không tiện công bố ngay lập tức, cho nên Hi Vọng Mới nói những lời này để dọa dẫm chúng ta”.
“Không, tôi không đồng ý cách nghĩ này. Tôi cho rằng, công nghệ của Hi Vọng Mới đã đạt đến nút thắt cổ chai. Cậu ta chỉ đang lừa gạt mọi người. Dùng câu nói của họ để nói thì đây gọi là, lòe thiên hạ. Cho nên, chúng ta nên dùng tốc độ tấn công nhanh hơn để tiến hành thu mua Hi Vọng Mới với tốc độ nhanh nhất có thể!”
“Vậy thì quá mạo hiểm, có lẽ ông không hiểu người đàn ông tên Lý Phong này. Tôi đã tìm rất nhiều người, hỏi kỹ càng ý kiến của họ. Những người này hiểu rõ về Lý Phong, họ nói, Lý Phong là người không nắm chắc thì tuyệt đối sẽ không hành động. Cậu ta đã nói ra thì nhất định sẽ làm được, có lẽ, chúng ta cũng không nên trở thành đối thủ của Hi Vọng Mới”.
“Tilson, ông quá yếu đuối. Số tiền trong tay chúng ta, đủ để nuốt trọn cả Hi Vọng Mới và tất cả những công ty trong hệ thống của họ, còn có gì đáng sợ nữa?”
“Tôi không sợ mà tôi cho rằng không nên quá kích động. Cuộc chiến thương nghiệp liên quan đến tương lai. Nếu chúng ta thất bại thì không ai có thể ngăn cản được Hi Vọng Mới!”
Những nhà lãnh đạo tư bản kia ở trong video bày tỏ đủ loại quan điểm khác nhau, tranh cãi đến mơ hồ.
Mà người đàn ông da trắng ngồi trước máy tính thì lại cau mày.
Một lát sau, một người đàn ông khá lớn tuổi ở trong video hỏi: “Dranxer, ông nghĩ sao về chuyện này?”
Người đàn ông da trắng khẽ lắc đầu, nói: “Tôi cũng không biết nên phán đoán những điều mà Lý Phong nói như thế nào, nhưng tôi cảm thấy, quả thật không nên quá gấp rút đánh trận này. Tôi vẫn giữ quan điểm như lúc trước, nên tấn công từ vòng ngoài trong hệ thống của Hi Vọng Mới, từng bước xâm chiếm lãnh địa của họ. Họ càng yếu thì chúng ta sẽ càng mạnh, khả năng thắng sẽ càng lớn. So về tiền mặt, thì thật sự chúng ta có rất nhiều, nhưng đừng quên, ở bất cứ quốc gia nào cũng không hi vọng những công ty như vậy bị đánh ngã. Nếu tiết tấu của chúng ta quá nhanh thì rất có thể dẫn đến những phản ứng mà chúng ta không hề mong muốn, quấy rối đến sản xuất của chúng ta”.
“Đây chỉ là cạnh tranh thương mại, có lẽ họ sẽ không làm như vậy”.
“Không, tôi cảm thấy có khả năng lớn họ sẽ làm vậy, vì công nghệ của Hi Vọng Mới đã đủ để thay đổi tương lai của loài người, không có quốc gia nào sẵn sàng đứng khoanh tay nhìn họ bị thu mua. Cho nên chúng ta phải tìm kiếm thêm sự giúp đỡ, gây sức ép, không cho họ cơ hội can thiệp!”
Suy nghĩ của những công ty tư bản nước ngoài này không đơn giản nhưng cũng không tính là quá phức tạp. Ít nhất chúng đều có chung một xuất phát điểm, đó chính là thu mua Hi Vọng Mới.

Và chúng sẽ tận lực sử dụng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích này.
Nhưng có một điểm khiến chúng phải kiêng dè, nguồn vốn mười ngàn tỷ chính là số tiền mà chúng vét cạn túi để gom được.
Ngay cả khi mỗi người giữ lại một ít thì cũng không còn quá nhiều.
Nếu lần thu mua này thất bại, vậy thì vận mệnh của chúng chính là bị tư bản khác nuốt chửng.
Cho nên, cuộc chiến này chỉ được thắng, không thể thua.
Chúng biết, rất nhiều nhà tư bản khác đang mong chờ trận chiến này.
Nếu thật sự có xu thế đánh bại Hi Vọng Mới, những nhà tư bản kia nhất định sẽ tranh thủ nếm trái ngọt, nhưng nếu chúng có xu thế thất bại thì những nhà tư bản kia cũng không bỏ qua cho chúng.
Cho dù là thắng hay thua, những nhà tư bản khác cũng đều giành được lợi ích nhất định.
Tuy rất khó chịu nhưng cũng không có cách nào khác, dù sao trong cuộc cạnh tranh mức độ này, không thể nào độc chiếm tất cả lợi ích.
Hơn nữa chỉ cần thắng, thậm chí có thể nói, chỉ cần chúng có thể giành được công nghệ mà Hi Vọng Mới sở hữu thì tất cả tổn thất đều không thành vấn đề, sớm muộn cũng có thể kiếm lại được.
Cùng lúc này, Ninh Hạo Bân đang dẫn đầu nhóm trong nước chính thức tập hợp với đội ngũ Thiên Cơ của Cổ Ngôn Tài.
Một người là nhân tài mới nổi của Hi Vọng Mới, một người là người cũ đã chinh chiến nhiều năm với Hoắc Khải, cuộc gặp giữa hai người không có quá nhiều xung đột để nhắc tới.
Những góc cạnh của Ninh Hạo Bân đã được mài mòn mấy năm nay, không còn quá sắc bén, mà Cổ Ngôn Tài thì từ đáy lòng vô cùng kiêu ngạo, cho dù Hoắc Khải đã nói với anh ta, người trẻ tuổi Ninh Hạo Bân này chính là nhân tài có thể bồi dưỡng, bảo anh ta góp ý nhiều hơn.
Nhưng Cổ Ngôn Tài cho rằng, trong chuyện này chủ yếu phải dựa vào đội ngũ Thiên Cơ.
Còn những người mà trụ sở trong nước phái tới thì chỉ góp thêm tay chân mà thôi.
Đây không phải là do Cổ Ngôn Tài kiêu ngạo đến độ mù quáng mà vì tình hình ở nước ngoài vô cùng phức tạp, thói quen kinh doanh và pháp luật ở mỗi quốc gia không giống nhau, muốn thích nghi thì là một chuyện vô cùng khó khăn.
Ngay cả Ninh Hạo Bân có giỏi đến đâu thì suy cho cùng, anh ta cũng chỉ làm việc trong thời gian dài ở trong nước, căn bản không có kinh nghiệm xử lý các nghiệp vụ ở nước ngoài.

Cho nên, trước mắt có lẽ thật sự phải dựa vào đội ngũ Thiên Cơ của Cổ Ngôn Tài đánh trận đầu.
“Tài liệu mà các anh gửi qua đây tôi đã xem qua, trong đó có một vài điểm chiến lược cần phải thay đổi. Đây là những kế hoạch và phân tích mà tôi đã thay đổi, các anh cầm lấy xem chút đã. Ngoài ra, cho dù ông chủ đã nói với các anh thế nào, nhưng ở đây, tôi buộc phải nói trước, tất cả phải dựa vào đội ngũ Thiên Cơ quyết định. Các anh có thể có ý kiến khác, nhưng điều đó không quan trọng, tôi sẽ xem xét và cân nhắc ý kiến của các anh, nhưng sẽ không vì những ý kiến đó mà dễ dàng thay đổi quyết định”, Cổ Ngôn Tài nói.
Giọng điệu này khiến thành viên trong nhóm của Ninh Hạo Bân đều cảm thấy khó chịu, chỉ ngại thân phận đồng nghiệp, lại là người mới tới nên cũng không tiện góp ý.
Điều quan trọng nhất là, một người luôn kiêu ngao nhất như Ninh Hạo Bân ở trong nhóm thì bây giờ cũng rất ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Tôi đã nghe anh Lý nói về các anh, chúng tôi không quen thuộc lề lối ở nước ngoài, dễ dàng đưa ra những phán đoán sai, đương nhiên mọi việc sẽ do các anh làm chủ. Nhưng tôi hi vọng trong quá trình làm việc chung, cho dù có bất cứ chuyện gì thì hãy để chúng tôi tham gia nhiều nhất có thể. Bởi vì chỉ khi có thể tự mình tham gia thì mới có thể tiến bộ nhanh chóng. Nhóm của anh Cổ có lẽ sẽ làm tốt hơn chúng tôi rất nhiều, nhưng chúng tôi cũng có tự tin và cũng sẽ tích cực để học tập tiến bộ. Nếu chúng tôi tốt hơn lên thì tin chắc cũng rất có ích với các anh”.
Lời nói này không kiêu không nản, có đạo lý có cơ sở khiến Cổ Ngôn Tài cũng không thể xù lông ra nổi, chỉ có thể gật đầu nói: “Chuyện này tôi sẽ sắp xếp”.
Mà sau đó, nhóm của Ninh Hạo Bân đã lên một một xe bus để di chuyển.
Trong xe, vài người trẻ tuổi đi tới, khó chịu nói với anh: “Anh Ninh, thằng cha đó quá kiêu ngạo, không phải là chỉ đến trụ sở nước ngoài sớm hơn một chút sao, kiêu căng gì chứ!”
“Đúng thế, làm như chúng ta đần độn lắm, chỉ bọn họ thông minh thôi vậy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.