“Vậy thì để tổng giám đốc Ninh nghỉ ngơi cho khỏe, đợt này quả thực chị ấy rất mệt mỏi, công việc của công ty cứ để tôi gánh vác, sẽ không có vấn đề gì quá lớn đâu ạ”, Giản Tư Tư nói. Thế nhưng sau khi nói xong câu này, cô ấy không cúp máy ngay. Vẻ trầm lặng ở đầu dây bên kia khiến Hoắc Khải ý thức được điều gì đó, bèn hỏi: “Có phải còn chuyện gì khác nữa không?” Dường như Giản Tư Tư rất do dự, qua vài giây sau mới chần chừ hỏi: “Tổng giám đốc Ninh... có nói với anh về Ninh Hạo Bân không?” “Cô đang nhắc đến chuyện đề bạt Ninh Hạo Bân làm chủ quản bộ phận phải không? Cô ấy nói rồi, chuyện này không thành vấn đề, lát nữa cô tới phòng hành chính và nhân sự sắp xếp một chút rồi thăng chức luôn là được, nhưng phải chú ý an ủi mọi người. Dù nói thế nào thì Ninh Hạo Bân trước kia từng làm chuyện bất lợi cho công ty, cất nhắc anh ta cũng khá mạo hiểm. Nếu xử lý không tốt sẽ khiến người khác cảm thấy chúng ta quá khoan dung với kẻ phản bội”, Hoắc Khải nhắc nhở. “Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý tới điều này!”, Giản Tư Tư thoáng thở phào. Cất nhắc Ninh Hạo Bân là đề nghị của cô, không hoàn toàn là ý của Ninh Thần. Đối với người từng hẹn hò cùng mình, Giản Tư Tư đã không còn tình yêu nam nữ gì nữa, chỉ đơn thuần là thấy tiếc cho một tài năng. Cô biết Ninh Hạo Bân là một người rất có năng lực, thời gian này anh ta cũng chứng minh được khả năng của bản thân. Nhân tài như vậy mà bỏ bẵng đi không dùng thì đúng là quá đáng tiếc. Bây giờ công ty đang gặp thời điểm tốt để phát triển, cần một lượng lớn người tài tới hỗ trợ. Thế nên, Giản Tư Tư mới mạo hiểm đề nghị với Ninh Thần, cất nhắc Ninh Hạo Bân một phen. Bây giờ có được sự đồng ý của Hoắc Khải, đương nhiên Giản Tư Tư thấy rất vui. Không nói đến chuyện khác, chí ít thì trong công việc thường ngày sẽ thêm được một người có thể giúp đỡ cô. Đừng tưởng rằng trước kia cô vẫn luôn dẫn theo Ninh Hạo Bân, dù sao khi ấy Ninh Hạo Bân vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ ở cấp thấp nhất, không thể để anh ta tham gia vào quá nhiều công việc cấp cao, ít nhiều gì cũng thấy không thỏa đáng. Bây giờ đề bạt anh ta làm chủ quản của một bộ phận, cấp bậc miễn cưỡng chạm tới ngưỡng này. “Bên phía Quốc tế Đường thị phái một giám đốc khu vực tới, họ định thành lập một diễn đàn livestream, đồng thời hi vọng có thể giành được quyền livestream độc quyền trong thế giới ảo của chúng ta, anh cảm thấy có được không?”, Giản Tư Tư hỏi. “Chuyện này cô tự quyết là được”, Hoắc Khải trả lời. Sau đó, anh cúp máy. Giản Tư Tư cầm điện thoại đứng yên tại chỗ trong chốc lát, hít sâu một hơi rồi nói với trợ lý ở bên cạnh: “Thông báo cho giám đốc khu vực của Quốc tế Đường thị, mở một cuộc họp đơn giản đã”. “Cô định đồng ý với yêu cầu của họ à?” Trợ lý hỏi. “Đương nhiên là không”, Giản Tư Tư lắc đầu: “Tương lai phát triển của thế giới ảo cực kỳ rộng mở, không thể để bất kỳ công ty nào độc chiếm được, cạnh tranh công bằng mới là chiến lược phát triển tốt nhất. Nhưng cô Đường của Quốc tế Đường thị có quan hệ tốt với ông chủ, chuyện này cũng phải nể mặt đôi phần, thế nên bàn bạc trước rồi tính tiếp”. Giản Tư Tư là một cô gái rất có chủ kiến, nếu không, Hoắc Khải cũng không dễ dàng giao quyền quyết định cho cô ấy. Ở bên khác, Hoắc Khải đang cầm tài liệu mà cô gái hacker gửi tới, kiểm tra cẩn thận, phác thảo kế hoạch sau này trong đầu, Ninh Ngọc Lâm bước tới, khẽ hỏi: “Anh rể, có cần em tìm giúp anh vài người để hỏi chuyện không? Trùng hợp là thời gian trước em mới làm quen với mấy người khá bản lĩnh trong phương diện này”. Bây giờ Ninh Ngọc Lâm cũng có khối tài sản không nhỏ, cộng thêm quan hệ với Ninh Thần, cậu ta cũng là người tài khá nổi tiếng tại địa phương rồi. Biết mình không giúp được gì nhiều, nhưng không thể kéo dài thế này mãi được, lòng cậu ta cứ thấy không thoải mái. Đối với đám khốn nạn dám bắt cóc cháu gái mình, Ninh Ngọc Lâm căm hận đến ngứa răng, chỉ muốn túm đầu đám người kia mà xẻ thịt lóc xương. “Không cần đâu, anh tự biết chừng mực”, Hoắc Khải lắc đầu từ chối. “Nghe chị em nói, hai người đã biết ai bắt cóc Đường Đường rồi? Nhưng tại sao hai người không báo cảnh sát?”, Ninh Ngọc Lâm hỏi lại với vẻ khó hiểu. Trong mắt những người bình thường, gặp phải chuyện này, lựa chọn đầu tiên chắc hẳn là báo cảnh sát. Chỉ có cảnh sát mới có khả năng bắt phạm nhân chịu tội theo pháp luật. Thế nên, đến bây giờ Hoắc Khải vẫn chưa báo cảnh sát khiến Ninh Ngọc Lâm rất buồn bực. Hoắc Khải chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Bởi vì báo cảnh sát không có tác dụng”. “Anh còn chưa từng thử, làm sao đã biết không có tác dụng?”, Ninh Ngọc Lâm chất vấn. Hoắc Khải ngẩng đầu nhìn cậu ta và đáp: “Cậu cảm thấy nhà vật lý học giỏi nhất có thể tạo ra hố đen được không?” Ninh Ngọc Lâm nghe câu hỏi này mà sững sờ, không biết nên trả lời thế nào, càng không biết tại sao Hoắc Khải lại hỏi một câu không liên quan như vậy. “Đáp án là không thể, bởi vì khoa học vật lý tính đến thời điểm hiện tại vẫn còn giới hạn, không phá vỡ được giới hạn này thì không thể chế tạo ra lỗ đen vũ trụ chỉ tồn tại trong suy đoán về lý thuyết”, Hoắc Khải nói: “Báo cảnh sát cũng giống vậy đấy, sức mạnh của cảnh sát chỉ có thể đối phó với những tên tội phạm bình thường. Mà lần này họ gặp phải một số nhân vật hàng đầu đến từ bên ngoài thế giới. Nếu để những người thi hành luật pháp bình thường tham gia vào chỉ tạo ra thêm nhiều thương vong, họ không đối phó nổi với mấy kẻ này đâu”. Ninh Ngọc Lâm không phản bác nữa, cậu ta thừa nhận, Hoắc Khải nói có lý. Tuy rằng đến giờ bản thân mình vẫn chưa tiếp xúc với nhân vật nào ghê gớm lắm, nhưng cậu ta cũng hiểu rằng, trên thế giới này tồn tại một số nhân vật giỏi giang với thân thủ đáng kinh ngạc. Giống như cao thủ võ lâm trong truyền thuyết vậy, dễ dàng vượt nóc băng tường, ngắt lá tung hoa là có thể đả thương người khác. Những cao thủ mà trước kia Đường Thế Minh gọi từ gia tộc của anh ta tới có thể làm được điều này. Đội bảo vệ của Hoắc Trạch Minh không bắt được họ, nhưng có thể ghi hình được thân thủ của những người này thông qua máy quay giám sát. Sau này, đoạn video từ máy quay giám sát bị lan truyền ra ngoài vì một số nguyên nhân, rất nhiều người kinh ngạc thảng thốt khi nhìn những kẻ bịt mặt trong video, tỏ ra hết sức chấn động vì thân thủ của họ. “Thế anh có cách nào đối phó với đám người này chưa?”, Ninh Ngọc Lâm hỏi. “Có rồi, họ đã đến rồi”, Hoắc Khải trả lời. Hoắc Khải sẽ không nói quá nhiều với Ninh Ngọc Lâm về sự tồn tại của tiểu đội Tinh Anh, nhưng vẫn buột miệng nói vài câu, cho đối phương một chút lòng tin. “Thế anh còn không mau nhờ họ cứu Đường Đường ra, nếu không đêm dài lắm mộng đấy! Nghe chị em nói, điều kiện mà đối phương đưa ra là chia sẻ công nghệ, còn bắt hai người bán công ty với giá rẻ?”, Ninh Ngọc Lâm sốt ruột nói. “Đúng là có điều kiện này, vả lại đã giao cho phòng ban cấp trên tiến hành phê duyệt rồi. Nhưng thời cơ cứu Đường Đường vẫn chưa đến, vẫn phải đợi thêm”, Hoắc Khải đáp. “Sao cơ? Hai người đã đem đi phê duyệt rồi? Điên hay sao!”, Ninh Ngọc Lâm cuống quýt đến mức giậm chân: “Lỡ như được thông qua thì phải làm sao? Không được, anh nhanh chóng nhờ người cứu Đường Đường ra, không thể chần chờ thêm được nữa”. “Đừng nóng vội, nóng vội sẽ làm hỏng chuyện. Tin tôi đi, tôi sẽ cứu con bé về một cách an toàn”, Hoắc Khải nói vậy rồi liếc mắt nhìn màn hình holographic display. Dường như phát giác ra điều gì đó, Ninh Ngọc Lâm cũng liếc mắt nhìn sang. Trên màn hình hiển thị, phân tích của bộ não thông minh đối với chiếc xe kia đã đạt đến cao độ, chặng đường còn lại đã giảm tới mức hai mươi con đường. Với tốc độ này, cùng lắm chỉ mất thêm vài tiếng đồng hồ nữa sẽ phân tích ra được lộ tuyến sau cùng. Đến lúc đó sẽ là thời gian biểu diễn của tiểu đội Tinh Anh! Nhưng trước khi tiểu đội Tinh Anh hành động, Hoắc Khải cần làm một số việc khác. Người ta thường nói có qua mà không có lại là thiếu lễ độ, nếu đối phương đã bắt cóc Đường Đường để uy hiếp, vậy thì Hoắc Khải cũng phải dạy cho đối phương vài bài học để đáp trả mới được. Sau khi xem xong tư liệu trên tay, Hoắc Khải rơi vào trầm tư. Nửa tiếng đồng hồ sau, anh bắt đầu gọi điện thoại. Từng cuộc điện thoại được kết nối, việc mà Hoắc Khải dặn dò khiến Ninh Ngọc Lâm đứng nghe ở bên cạnh phải há hốc miệng. Phải dùng tới một tiếng đồng hồ, Hoắc Khải mới sắp xếp xong tất cả mọi việc. Lúc này Ninh Ngọc Lâm ở bên cạnh hoàn toàn chấn động. Bởi vì những chuyện mà Hoắc Khải nói thực sự vượt quá khả năng tưởng tượng của cậu ta. Trước kia cậu ta chỉ biết anh rể mình rất giỏi, nhưng đến hôm nay, tận mắt chứng kiến tác phong của Hoắc Khải, cậu ta mới biết thế nào là giỏi giang thực sự! Nghĩ tới những việc mà Hoắc Khải vừa dặn dò, Ninh Ngọc Lâm đột nhiên thấy không hề sốt ruột, cũng không còn lo lắng cho Đường Đường nữa, ngược lại còn đồng cảm với kẻ địch. Đối đầu với anh rể của cậu ta, chắc hẳn là chuyện khiến đám người này hối hận nhất trong cuộc đời. Hai tiếng sau, Hoắc Khải đứng dậy, bước tới trước màn hình holographic display. Trên khu vực holographic rõ nét hiển thị ra một lộ tuyến màu đỏ chói mắt, một chiếc sedan đã hoàn toàn bị nhắm tới đang lái theo hành trình này. Hoắc Khải cầm điện thoại lên, gọi cho tiểu đội Tinh Anh. Sau khi điện thoại được kết nối, anh nói: “Tôi sẽ gửi vị trí cụ thể cho các anh, nhớ lấy, không được để chúng ra khỏi trạm xăng!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]