Nếu Cố Phi Dương không bận thì có thể chăm sóc cho Nhạc Văn Văn nhiều hơn.
Cô bé giờ đã 10 tuổi, đang trong thời kỳ phát triển quan trọng, cả ngày ăn mì sao mà đủ dưỡng chất.
Hoắc Khải trong lòng hổ thẹn không thôi, tới đổ mì vào trong thùng rác và nói: “Chờ một chút, chú sẽ làm đồ ăn cho con”.
“Thật sao ạ? Tốt quá! Con cũng muốn giúp!”, Nhạc Văn Văn vui vẻ nói.
“Con làm bài tập đi đã”, Hoắc Khải nói.
“Không! Con thích giúp bố cơ!”, Nhạc Văn Văn kiên trì.
Nghe được cách gọi này, lòng Hoắc Khải run rẩy, không thể từ chối nổi ý tốt của cô bé.
Đối với một cô bé thiếu hơi ấm gia đình như Nhạc Văn Văn, có người nào có thể thay thế vị trí của bố và tiến vào trong lòng cô bé thì rất khó.
Vì không chỉ cần cô bé chấp nhận mà còn cần cả Cố Phi Dương chấp nhận nữa, người đàn ông có thể được cả hai mẹ con đồng ý như vậy thì không nhiều.
Kể cả một người giỏi giang như Hoắc Khải cũng phải lận đận mãi mới khiến Cố Phi Dương đột phá mối ràng buộc trong lòng, nếu không thì cho dù Cố Phi Dương có nghĩ thế nào cũng sẽ không bao giờ ở bên Hoắc Khải.
Sau đó, hai người vào bếp làm cơm.
Khoảng nửa tiếng sau, cơm còn chưa xong mà Cố Phi Dương đã về đến nhà.
Mặc dù trên mặt cô ta toàn vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng lấy tinh thần, vừa vào cửa đã cười nói: “Văn Văn, con nấu món gì mà thơm thế, có nấu cho mẹ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788275/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.