Hoắc Khải không nói thêm gì, thật ra anh có thể hiểu suy nghĩ của Hoắc Giai Minh.
Trong thế giới thực, có nhiều người đeo vô số gông cùm lên cuộc sống tự do của cậu ta.
Hoắc Giai Minh thích mấy thứ văn chương, nghệ thuật, nhưng nhà họ Hoắc không cho phép những người như cậu ta tồn tại, đặc biệt là bố của cậu ta - Hoắc Trạch Minh - hiện giờ đã trở thành người nắm quyền trong nhà họ Hoắc, càng không cho phép con trai ông ta trở thành một “kẻ vô dụng” chỉ biết vẽ tranh, chơi đàn.
Có lẽ, Hoắc Giai Minh đã chịu quá đủ cuộc sống như thế rồi.
Ngoài ra, những vết thương trên thân thể cũng là những tiếc nuối mà thế giới thực không thể nào bù đắp nổi.
Trình độ y thuật hiện đại tuy đã đạt đến mức có thể thay đầu, nhưng tình trạng giống như Hoắc Giai Minh thì họ đành bất lực.
Bởi vì các bác sĩ biết trong não có các dây thần kinh và mạch máu nhưng lại không biết sau khi hệ thần kinh chịu tổn thương thì làm thế nào mới có thể hồi phục nó.
Đối với Hoắc Giai Minh thì cậu ta trong thế giới thực chỉ là một người thực vật. Cho dù tỉnh lại nhưng cũng không có tự do.
Nhưng ở đây, cậu ta không bị gò bó, muốn vẽ thì vẽ, muốn đàn thì đàn. Hơn nữa, cậu ta còn có thể lợi dụng tài năng “được trời ưu ái”, ở đây sáng tạo ra những đồ vật khó thể tưởng tượng ở trong hiện thực.
Giống như cây thần bảy bảo bối, Hoắc Khải tự nhận là không làm được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788269/chuong-605.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.