Đường Thế Minh lắc đầu nói: “Sao tôi lại sợ được, chỉ là tôi thấy tiết tấu cuộc sống của anh thay đổi nhiều quá, vượt cả dự đoán của tôi”.
Lúc mới đi theo Hoắc Khải, có một khoảng thời gian Đường Thế Minh cảm thấy cuộc sống thật vô vị.
Hoắc Khải không đắc tội ai, cũng chẳng gặp phải nguy hiểm gì, thậm chí còn phải lái xe giúp anh y như giúp giáo sư Triệu Vĩnh An.
Đường Thế Minh cả ngày ngồi không, anh ta còn hoài nghi liệu sự nhìn nhận của mình về Hoắc Khải có đúng hay không.
Mà bây giờ đột nhiên xảy ra một cuộc đánh nhau liên quan đến sống chết, tâm lý Đường Thế Minh có thay đổi cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Hoắc Khải bật cười, cởi áo khoác ra rồi xoa mặt cho sạch và đáp: “Cả thế giới đều đang thay đổi rất nhiều, cuộc sống tôi có biến hóa cũng đâu lạ. Mà tay của anh lúc trước chẳng phải cũng chưa từng nhuốm máu hay sao? Lần này đột nhiên phải giết người, trong lòng không thấy tội lỗi ư?”
Đường Thế Minh không đáp ngay mà nghĩ một lúc mới trả lời: “Không có đâu, tôi chẳng quen bọn họ, mà bọn họ còn muốn giết anh. Kẻ giết người thì đáng chết, đây là đạo lý cổ kim rồi. Các bậc ông cha trong dòng họ cũng nói với tôi rằng nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, tôi không yếu ớt vậy đâu”.
“Anh nghĩ thông là tốt”, Hoắc Khải gật đầu: “Tóm lại là sau này có thể sẽ gặp càng nhiều nguy hiểm hơn. Nếu anh muốn đi thì tôi cũng hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788265/chuong-601.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.