Hoắc Khải còn chưa nói xong thì thấy thân thể của Hoắc Giai Minh bỗng run rẩy, sau đó dần dần trở nên trong suốt.
Hoắc Giai Minh cũng thấy tình trạng này, trạng thái tinh thần của cậu ta cũng trở nên kích động.
“Anh ba… em…”, Hoắc Giai Minh cố gắng đưa tay lên, Hoắc Khải cũng giơ tay ra bắt lấy cậu ta, nhưng khi hai người sắp chạm tay vào nhau thì Hoắc Giai Minh biến mất.
Hoắc Khải cau mày, quét mắt bốn phía sau đó hét lớn: “Kéo tôi ra!”
Không đến vài phút sau, anh lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác rơi tự do, đồng thời sự đau đớn như kim châm cũng ập tới.
Hoắc Khải mở mắt ra trong đau đớn như thế. Anh lập tức nhìn sang, chỉ thấy Hoắc Giai Minh đang được cấp cứu rất khẩn trương.
Hoặc Khải không nói hai lời, giật hết những mảnh sắt trên người nhảy xuống. Cổ Ngôn Tài vội vàng khoác một tấm chăn lông lên người anh, giải thích nói: “Tình trạng của anh Hoắc Giai Minh đột nhiên chuyển biến xấu, tim ngừng đập, đang trong quá trình cấp cứu”.
“Cho dù thế nào cũng nhất định phải cứu sống cậu ta”, Hoắc Khải nặng nề nói.
Thời gian nói chuyện với Hoắc Giai Minh không duy trì được lâu khiến Hoắc Khải rất chán nản, nhưng anh có thể hiểu được, liên kết thất bại là do tim của Hoắc Giai Minh ngừng đập, không còn sóng điện não.
Theo lý thuyết mà nói, Hoắc Giai Minh đã chết rồi.
Nhưng Hoắc Khải không thể chấp nhận kết quả như thế. Có lẽ, trời cao cũng nhận được sự tiếc nuối, không cam lòng của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788244/chuong-580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.