Lời nói của Hoắc Trạch Minh khiến không ít người thấy lòng dạ lạnh ngắt.
Bắt người ta chôn cùng?
Ông ta không nói sẽ bắt ai phải chôn cùng, nhưng càng mơ hồ sẽ càng khiến người ta sợ hãi.
Nhất là mấy bác sĩ, ai nấy sợ đến độ run lẩy bẩy như cầy sấy.
Họ là y bác sĩ điều trị cho Hoắc Giai Minh, nếu Hoắc Giai Minh chết, nhóm người đầu tiên phải chôn theo có lẽ chính là họ.
Nhưng bất kể họ nghĩ vắt óc đến mức nào cũng không thể nghĩ ra phương pháp khác.
Trong trạng thái thấp thỏm bất an của đám người này, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến nửa đêm, về cơ bản mọi người trong bệnh viện đã bắt đầu đi nghỉ, chỉ còn lác đác vài y tá trực đêm vẫn còn bận bịu thay bình truyền nước cho bệnh nhân.
Ở nơi bức tường bao của bệnh viện, vài người đàn ông ăn mặc trang phục đi đêm nhảy qua bức tường đột nhập vào. Họ là cao thủ mà Đường Thế Minh gọi tới từ gia tộc của anh ta, thân thủ khá nhanh nhạy.
Đường Thế Minh cũng ở trong đám người này. Anh ta luôn cố gắng hết sức thực hiện yêu cầu của Hoắc Khải, vì thế mà trải nghiệm được vô số điều hay ho trên thế gian này.
Mà bản thân Hoắc Khải không hề tới bệnh viện, thân thủ của anh không có tác dụng gì trong việc này, nếu bị người ta bắt được còn rước thêm phiền phức khác.
Thế nên anh đã đợi sẵn ở trong xe, chỉ cần Đường Thế Minh cướp được người ra ngoài sẽ đưa thẳng tới chỗ anh.
Họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788241/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.