Lại đợi thêm một lát, vẫn không có tin tức gì, Hoắc Khải đành phải gọi cho Hoắc Giai Minh.
Nhưng điện thoại không có người nghe, thông báo đã tắt điện thoại.
Hoắc Khải cau mày. Anh tin tưởng trực giác của mình, có lẽ Hoắc Giai Minh gặp phải rắc rối rồi. Còn gặp rắc rối thế nào thì anh cũng không rõ.
Hơn nữa, anh cũng không biết bây giờ nên tìm ai để hỏi.
Tìm người nhà họ Hoắc sao?
Nghĩ một lát, Hoắc Khải vẫn gọi điện cho Đường Trọng Vi.
Bốn giờ sáng nhận được điện thoại của Hoắc Khải khiến Đường Trọng Vi rất bất ngờ. Cô ấy vừa mới ngủ, đang mơ màng: “Alo, anh Lý, có chuyện gì sao?”
“Đến bây giờ Hoắc Giai Minh vẫn chưa gửi tin nhắn cho tôi, cậu ta có gửi cho cô không?”, Hoắc Khải hỏi.
“Giai Minh? Không có…”, Đường Trọng Vi xoa lên mắt, ngồi dậy, mở chiếc đèn ở đầu giường, nói: “Hay là cậu ta ngủ rồi?”
“Không biết, nhưng tôi thấy trong lòng bất an, lo cậu ta xảy ra chuyện gì. Cô có biết làm thế nào để liên lạc với người bên cạnh cậu ta không?”, Hoắc Khải hỏi.
“Cái này thì tôi thật sự không rõ. Mấy vệ sĩ bên cạnh cậu ta đều chọn lựa từ nội bộ nhà họ Hoắc. Trừ người nhà họ thì không ai biết cách liên hệ cả”, Đường Trọng Vi hiểu ý của Hoắc Khải, nói: “Nhưng tôi cảm thấy anh suy nghĩ quá nhiều đấy, có lẽ Hoắc Giai Minh mệt quá nên đã đi ngủ , hoặc quên mất gửi tin nhắn cho anh. Anh gọi cho cậu ta chưa?”
“Tôi gọi rồi nhưng tắt máy”, Hoắc Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788237/chuong-573.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.