Nhưng chữ “tiềm lực” này nói thật là tràn đầy sự không xác định.
Từ xưa đến nay, có vô số thanh niên đều được gọi là thiên tài, cả thế giới tưởng họ sẽ thành công trong sự nghiệp, nhưng đến lúc lại quay về mờ nhạt.
Cho nên, người thanh niên tên Lý Phong này rốt cuộc có trở thành như ngôi sao hy vọng của nhà họ Hoắc hay không thì còn cần thời gian kiểm chứng.
Khi anh chưa đạt đến bước đó thì Doãn Tuệ Tĩnh vẫn sẽ không thay đổi suy nghĩ về người con rể lý tưởng của mình đâu.
Tư tưởng mâu thuẫn này làm bà ta không thể có thái độ tốt với Hoắc Khải được.
Ít nhất cũng không thể quá nhiệt tình.
Khi Đường Quốc Diệu và Hoắc Khải nói chuyện trong phòng, Doãn Tuệ Tĩnh chỉ ngồi cạnh nghe là chủ yếu, rất ít khi nói ra ý kiến của mình. Cho dù Đường Quốc Diệu có hỏi thì bà ta cũng tỏ vẻ không hứng thú gì.
Dần dà Đường Quốc Diệu cũng biết bà xã mình hôm nay sẽ không nể mặt, bèn bỏ ý định luôn.
Khoảng 40 phút sau, Đường Trọng Vi gọi với vào: “Ăn cơm thôi ạ”.
“Cậu Lý, đi thôi, thử tài nghệ của Vi Vi nào. Chắc cậu chưa được ăn cơm do con gái tôi tự tay nấu đâu nhỉ?”, Đường Quốc Diệu cười khà khà nói: “Con gái tôi nấu ăn hơi bị đỉnh. Cho dù là đầu bếp trong nhà cũng không bằng nó đâu”.
Câu này Đường Quốc Diệu nói hơi lố quá, Đường Trọng Vi đúng là nấu ăn ngon thật, nhưng cũng chỉ là so với người bình thường mà thôi.
Đầu bếp tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788231/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.