Hoắc Khải tỏ ra im lặng, không lên tiếng trả lời, nhưng ngược lại, biểu hiện của anh lại khiến người đàn ông kia hài lòng.
Con người mà, nên suy xét trước rồi hẵng nói.
Nhất là nhân tài xuất sắc với năng lực phi phàm như Hoắc Khải, nếu anh không suy nghĩ gì đã cất lời thì không cần biết anh nói gì hay làm gì, đều khiến người khác phải nghi ngờ. Bởi vì anh không nên là một kẻ lỗ mãng như vậy, trước kia không phải, sau này cũng không phải.
“Tôi rất yêu cô ấy”. Hoắc Khải ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, trầm giọng nói: “Tôi không hi vọng cô ấy xảy ra bất cứ chuyện gì, thế nên, tôi cần thời gian. Trước khi việc ấy xảy ra, các anh không được phép ra tay với cô ấy. Để đề phòng điều này, sau khi quay về, tôi sẽ khuyên cô ấy công chứng quyền cổ phần của mình, nếu cô ấy chết trước sáu mươi tuổi, không cần biết vì bất kỳ nguyên nhân nào, quyền cổ phần sẽ tự động chuyển nhượng cho quốc gia! Tôi nghĩ, chắc các anh sẽ không mong nhìn thấy cục diện ấy đâu”.
Người đàn ông nhíu mày, nếu không có câu nói này của Hoắc Khải, họ thực sự có khả năng phái người giết luôn Ninh Thần.
Nhưng trước mặt hắn ta mà Hoắc Khải nói rằng sẽ khuyên Ninh Thần công chứng quyền sở hữu cổ phần khiến người đàn ông này cảm thấy kiêng dè vì bị đả kích.
Hoắc Khải tỏ ra cực kỳ sẵn lòng hợp tác, đồng thời còn là một nhân tài hiếm có, họ không muốn hoàn toàn loại bỏ anh như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788221/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.