“Anh đến xem trò cười à...”, Phan Tư Mễ phát ra âm thanh yếu ớt.
Ninh Thần biết cô đang nói chuyện với ai, bèn nhìn về phía Hoắc Khải, mà Hoắc Khải thì đi về phía trước, lắc đầu nói: “Không ai muốn xem trò cười cả, tất cả mọi người đều quan tâm cô. Dù là Ninh Thần hay Cơ Hương Ngưng đều mong cô mau chóng khỏe lại”.
“Thế còn anh thì sao? Phải chăng anh rất không muốn nhìn thấy tôi?”, Phan Tư Mễ vừa rơi lệ vừa hỏi.
“Không có chuyện đó!”, Hoắc Khải trả lời.
“Anh tưởng tôi không nhìn ra được sao? Thực ra trong lòng anh vẫn luôn ghét bỏ tôi, cảm thấy tôi tạo ra phiền phức cho cuộc sống cho anh, đúng không? Thế nên, tôi cực kỳ không mong mình sống sót, tại sao tôi vẫn chưa chết...”
Thấy Phan Tư Mễ càng nói càng kích động, nước mắt càng lúc càng chảy nhiều, Ninh Thần vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Hoắc Khải, bảo anh ra ngoài trước.
Còn bản thân Ninh Thần thì ở lại phòng bệnh an ủi bạn thân của mình một hồi, nhưng những lời an ủi của cô cũng không có tác dụng gì.
Bác sĩ và y tá nhanh chóng phát giác được tình huống khác thường thông qua thiết bị giám sát, sau khi chạy tới, thấy cảm xúc của Phan Tư Mễ quá kích động, họ cũng đuổi luôn cả Ninh Thần ra ngoài.
“Không phải đã dặn mấy người rồi à, bệnh nhân cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sao mấy người còn làm cô ấy khóc! Ra ngoài hết đi, đừng tùy tiện vào phòng bệnh nữa, nếu không, bệnh nhân gặp phải vấn đề gì, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788203/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.