Nhìn Phan Tư Mễ được gói như cái bánh tét rồi được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, đôi mắt của Cơ Hương Ngưng cũng ửng đỏ.
Từ thời đại học đến bây giờ, cô ấy và Phan Tư Mễ rất ít khi qua lại, nhưng tính tình lạnh lùng và cao ngạo không có nghĩa là cô thực sự quên đi tình bạn năm xưa.
Cơ Hương Ngưng không trách Phan Tư Mễ đã hiểu nhầm, bởi vì bạn trai cũ của Phan Tư Mễ thực sự đã ôm lấy cô đòi cưỡng hôn. Bất kỳ một người phụ nữ nào nhìn thấy hành vi này của bạn trai và bạn thân sẽ vô thức cho rằng hai người lén lút làm chuyện xằng bậy sau lưng mình.
Nếu đã là chuyện tận mắt chứng kiến, còn gì để giải thích đâu?
Thế nên, Cơ Hương Ngưng có thể hiểu được tại sao Phan Tư Mễ tức giận đến mức đòi ra nước ngoài.
Sau này, Phan Tư Mễ về nước, buông bỏ được ân oán năm đó, không cần biết cô ấy đã thực sự buông xuôi hay chỉ đơn thuần là vì lợi ích, điều này không quan trọng. Điều quan trọng là cô ấy cho cả hai một lối thoát, cho tình bạn của họ một khả năng quay trở lại.
Nhìn vào bên trong phòng bệnh qua lớp cửa kính, Cơ Hương Ngưng gạt nước mắt nơi khóe mắt, sau đó bước tới đỡ Ninh Thần ngồi xuống.
Hai người phụ nữ chỉ lặng lẽ nhìn nhau, bầu không khí trở nên trầm trọng.
Ngược lại, sau khi xác nhận Phan Tư Mễ vẫn còn sống, Từ Lực Phàm vung tiền mời một hộ lý chuyên nghiệp trông chừng nơi này thay anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788194/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.