“Cậu ta là người thế nào, gây ra chuyện gì không liên quan đến cô, không cần tự nhận trách nhiệm về việc này”, Hoắc Khải nói: “Thật ra tôi chỉ muốn nhắc nhở cô. Liên quan đến Ninh Hạo Bân, cho dù cô muốn làm gì, đều phải cẩn thận. Có lẽ tôi không nên cứ ám ảnh về một chuyện mà có ấn tượng xấu về một người, nhưng kinh doanh là vậy. Có một số lỗi lầm, phạm phải một lần thì lại là lỗi trí mạng”.
“Tôi biết, anh yên tâm”, Giản Tư Tư không muốn thảo luận vấn đề này cho lắm, nâng ly rượu lên, nói: “Nào, chúng ta uống rượu thôi! Toàn là tôi uống, đến giờ anh vẫn chưa uống hết một ly”.
Hoắc Khải uống rượu rất được, đừng nói là loại rượu cocktail này mà rượu Mai Đài hơn năm mươi độ mà anh uống nửa lít cũng không say.
Nhưng tửu lượng của Giản Tư Tư thì không tốt như thế, chỉ uống bốn ly cocktail đã say đến nỗi nói năng linh tinh rồi.
Thấy cô ấy còn muốn uống ly thứ năm, Hoắc Khải chỉ có thể xua xua tay với nhân viên pha chế, sau đó khuyên nhủ nói: “Cô đã uống say rồi. Hôm nay uống thế đã, nếu vẫn muốn uống thì ngày mai lại tính”.
“Tôi không say, tôi còn muốn uống nữa! Ông chủ, anh coi thường tôi quá đấy, tôi uống rất giỏi mà!”, Giản Tư Tư lắc lư cái đầu nói.
Hoắc Khải lăn lộn trên thương trường nhiều năm như thế đương nhiên có thể phân biệt một người say hay không.
Giống như tình huống này của Giản Tư Tư thì có thể ngất xỉu bất cứ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788186/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.