Mấy tên đàn ông đó gật đầu, thả gậy ra, nói: “Bọn tôi không ngu, nó chưa đưa tiền cho thì bọn tôi sẽ chưa tin. Nhưng nếu cậu đánh chết nó thì bọn tôi sẽ thật sự không có đồng nào hết”.
Tô Tử Hàng biết đối phương nói có lý, nên mới vùng vằng thả cái gậy xuống, nhưng cũng lại tát cho Hoắc Khải thêm mấy cái: “Này thì mày chém gió này, coi tao là đồ ngu à!”
Lần này, mấy tên đàn ông không cản Tô Tử Hàng lại nữa, chờ anh ta xả cơn giận xong thì nói với Hoắc Khải: “Ông chủ Lý nhỉ? Mày tốt nhất là ngoan ngoãn đưa tiền đây, thì tao còn tha cho mày một mạng. Nếu mày còn không biết điều nữa thì bọn tao không dám đảm bảo gì đâu đấy. Mày phải hiểu là cậu Tô rất hận mày, nếu cậu ấy định đánh mày lúc bọn tao không chú ý thì bọn tao cũng hết cách”.
Từ trong mắt bọn họ, Hoắc Khải thấy được vẻ thèm tiền đến kinh khủng. Rất rõ ràng rằng bọn họ đã động lòng, nhưng nếu không thấy tiền thì bọn họ sẽ không đổi ý.
Đám người này là kiểu không có tiền sẽ không nhả người. Muốn bọn họ làm phản thì phải lấy tiền ra, nếu không thì còn lâu.
Hoắc Khải không phải không muốn lấy tiền ra, nhưng anh cho rằng nhỡ đưa tiền rồi mà vẫn vô dụng thì sao.
Cho nên, sau khi thấy hành động của đối phương, anh lựa chọn án binh bất động. Chỗ dựa lớn nhất của anh là Đường Thế Minh. Trừ khi nhận ra Đường Thế Minh không có tác dụng gì thì anh mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788176/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.