"Cô sao vậy?", Hoắc Khải vừa thái thức ăn vừa hỏi: "Đau bụng à?"
Mấy ngày qua Cố Phi Dương đến kỳ nên rất đau bụng, ngay cả Hoắc Khải cũng biết. Tuy rằng đó là chuyện tế nhị, nhưng đã biết rồi thì không thể vờ như không hiểu được.
Đều là người trưởng thành với nhau, có gì đâu mà ngại.
Thế nhưng Cố Phi Dương vẫn cảm thấy xấu hổ, cô ta lắc đầu nói: "Không... Tôi chỉ cảm thấy anh cũng sắp đi rồi, đến lúc đó hai mẹ con tôi lại không có nơi nương tựa".
Sau khi nói xong câu đó, Cố Phi Dương nhìn về phía Hoắc Khải, trong lòng chờ mong rằng anh sẽ bảo cô ta đi cùng anh.
Nhưng Hoắc Khải không hề nói như thế, chỉ bảo: "Nếu cô cảm thấy nơi này không quá an toàn thì có thể chuyển sang nơi khác rồi bắt đầu lại từ đầu. Với tài năng của cô, không khó để phất lên đâu".
Tuy rằng cũng là chuyển chỗ ở, nhưng câu nói của Hoắc Khải không phải là điều mà Cố Phi Dương muốn nghe, bởi vì trong đề nghị của Hoắc Khải không đề cập đến hai người họ.
Nếu chuyển chỗ ở mà không có anh thì có ý nghĩa gì chứ?
Thực ra không phải Hoắc Khải không hiểu ý của Cố Phi Dương, nhưng anh không thể nói, cũng chẳng thể làm gì được.
Không thể phủ nhận rằng Cố Phi Dương là một người phụ nữ rất thu hút, cô ta thích hợp làm một người vợ hơn là Phan Tư Mễ.
Thậm chí xét theo một mức độ nào đó thì cô ta còn phù hợp hơn cả Ninh Thần.
Nhưng tiếc là Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788171/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.