Điều này khiến Cố Phi Dương nhanh chóng trấn tĩnh, khi vừa nhìn thấy Hoắc Khải, cô ta còn tưởng rằng sự chênh lệch với Hoắc Khải đã được kéo gần lại. Thu nhập một năm mấy chục triệu còn được.
Nhưng bây giờ xem ra, sự chênh lệch không những ít đi mà lại càng lớn hơn đến vô hạn.
Dù bản thân cô ta có cố gắng đến đâu thì cũng không có cách nào bù đắp được khoảng cách với người đàn ông này.
Một người là mặt trời trên cao, một người là hạt bụi dưới mặt đất thì so sánh sao được?
Hoắc Khải nhìn thấy vẻ khác thường của cô ta, hỏi: “Cô Cố, cô sao thế?”
“Không sao, bị doạ một chút thôi…”, Cố Phi Dương ngẩng đầu, vẻ khổ tâm hiện rõ trên khuôn mặt, nói: “Tôi còn cho rằng bản thân cố gắng hai năm là có thể đuổi kịp bước chân anh, nhưng bây giờ xem ra, tôi đã đánh giá quá cao mình rồi”.
Hoắc Khải sững sờ, sau đó hiểu ra. Anh an ủi nói: “Thật ra, cô đã làm rất tốt rồi, một thân một mình, tay trắng lập nghiệp, chỉ trong hai năm ngắn ngủi, phát triển công ty tốt như thế. Cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì cũng có rất nhiều người không thể so được với cô”.
“Nhưng có giỏi giang thế nào thì cũng đều không so được với anh”, Cố Phi Dương nói.
Sự thất vọng của Cố Phi Dương khiến Hoắc Khải không biết nên nói thế nào. Sao anh lại không hiểu, Cố Phi Dương đang tự động viên mình, nhưng khi phát hiện khoảng cách đã quá lớn lại cảm thấy bản thân quá kém cỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788167/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.