“Sao lại thế cơ chứ, bố tôi luôn tán thưởng anh, còn thường xuyên nhắc tới anh trước mặt tôi đấy”, Đường Trọng Vi nói.
“Vậy sao?”, Hoắc Khải cười nói: “Chủ tịch Đường tiếng tăm lẫy lừng mà nhắc tới tôi thì đúng là vinh hạnh của tôi”.
“Thế được tôi nhắc tới thường xuyên thì không vinh hạnh à?”, Đường Trọng Vi hỏi.
Vừa dứt lời là cô lập tức đỏ mặt, bởi vì cô ấy nhận ra câu nói này cứ như có hàm ý khác vậy.
Đường Trọng Vi không thể thực sự quên được vị hôn phu trước kia của mình, nhưng so với tên giả mạo thì Hoắc Khải khiến cô ấy cảm thấy giống người đàn ông đó hơn, vậy nên anh đã dần thay thế bóng hình tận sâu trong lòng cô ấy.
Chỉ có điều cô ấy không thể thừa nhận, thậm chí là không dám nghĩ tới phương diện này, bởi vì cứ nghĩ tới là cô ấy lại cảm thấy kỳ vọng suốt hai mươi mấy năm của mình cứ như một trò cười.
Rõ ràng đã nói là muốn ở bên người kia suốt đời, nhưng rồi cô ấy lại thay lòng đổi dạ chỉ trong một năm ngắn ngủi, vậy đây là thứ tình yêu gì chứ?
Cho nên cảm giác của Đường Trọng Vi với Hoắc Khải vô cùng phức tạp.
Cô có hảo cảm với người đàn ông này, nhưng cũng luyến tiếc quá khứ, càng không muối mặt thừa nhận được. Đủ mọi nguyên nhân cộng lại mới tạo thành tình huống như lúc này, mập mờ và không rõ ràng.
Hoắc Khải không hề nghĩ nhiều vì câu nói của Đường Trọng Vi, cho dù Đường Trọng Vi thật sự ám chỉ điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788132/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.