“Sao thế, trông sắc mặt em có vẻ không ổn lắm!”, Ninh Thần cất tiếng hỏi đầy quan tâm.
“Không có gì, chỉ đột nhiên nhớ tới một số người, một số việc”, Đường Trọng Vi nói xong, không nén nổi một tiếng thở dài.
Trước khi Đường Trọng Vi tới đây, Hoắc Khải đã nói về chuyện của cô ấy cho Ninh Thần nghe, cho nên Ninh Thần cũng biết cô ấy vừa bị chồng chưa cưới hủy bỏ hôn ước nên tâm trạng không vui vẻ gì.
Khi họ nói chuyện, Ninh Thần cố tình né tránh các chủ đề liên quan tới phương diện này, cũng không nhắc nhiều tới hạnh phúc của gia đình mình, tránh làm cô ấy thấy kích động.
Đối mặt với vẻ u sầu của Đường Trọng Vi, Ninh Thần đáp: “Thực ra trong cuộc sống luôn tồn tại rất nhiều chuyện không như ý muốn, nhưng nếu tin rằng cuộc sống trong tương lai sẽ tốt đẹp, sớm muộn gì cũng có một ngày hi vọng mở ra”.
Đường Trọng Vi ngẩng đầu nhìn cô, không biết người phụ nữ này hiểu được bao nhiêu về mình, nhưng ý tứ trong lời nói của cô, rõ ràng là đang an ủi.
“Chị thực sự tin vào những điều này à?”, Đường Trọng Vi hỏi.
“Đương nhiên rồi, bản thân chị chính là một ví dụ, tại sao lại không tin chứ?” Ninh Thần mỉm cười: “Có lẽ em không tin, một năm trước, gia đình chị vẫn còn cãi nhau không ngừng nghỉ chỉ vì vài đồng bạc lẻ, nghèo rớt mồng tơi. Nhưng một năm qua đi, bây giờ anh chị kiếm được rất nhiều tiền. Nếu một năm trước có người nói với chị câu này, chắc chắn chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788067/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.