"Này, anh thật quá nhàm chán, chẳng ra dáng quý ông chút nào. Anh không biết rằng từ chối lời mời của phụ nữ là một trong những điều cuối cùng mà người đàn ông không nên làm sao!", Phan Tư Mễ nói.
“Tôi chưa bao giờ nói rằng mình là một quý ông”, Hoắc Khải nói.
Phan Tư Mễ nhìn anh với đôi mắt trống rỗng, ngay khi cô ta định nói thêm điều gì đó thì điện thoại di động của Hoắc Khải đổ chuông.
Cầm lên nhìn, là Đường Trọng Vi gọi tới.
Hoắc Khải bắt máy, liếc nhìn Phan Tư Mễ, sau đó đứng dậy rồi đi đến một nơi yên tĩnh gần đó để nghe điện thoại.
“Anh Lý, anh đang làm gì vậy?”, giọng Đường Trọng Vi nghe có chút không vui.
"Tôi không làm gì, tôi vừa ăn xong, có chuyện gì sao?", Hoắc Khải hỏi.
“Tôi không thể gọi cho anh nếu như không có chuyện gì đặc biệt sao?”, Đường Trọng Vi hỏi.
“Tất nhiên cô có thể gọi”, Hoắc Khải nói: “Chỉ là giọng nói của cô nghe có vẻ không vui lắm”.
"Không phải chỉ không vui đâu, mà là cực kì không vui! Anh biết không, nhà họ Hoắc đã hủy bỏ hôn ước với tôi", Đường Trọng Vi nói, lời nói của cô dừng lại, rồi đột nhiên cô hét lên như điên: "Sao anh ấy có thể đối xử với tôi như thế này? Chúng tôi đã là bạn thân từ thuở nhỏ, cùng nhau trải qua nhiều năm như vậy, cuối cùng anh ấy cũng đã đồng ý lấy tôi. Tại sao anh ấy có thể nuốt lời chứ!"
Hoắc Khải đã giật mình khi nghe điều này, sau đó anh hiểu rằng Đường Trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788059/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.