Bà cụ đã đồng ý thì Hoắc Khải cũng không khách sáo nữa. Anh phất tay đuổi sạch toàn bộ mấy người của chi chính ra ngoài.
Đám người này tức giận vô cùng. Bị điều đến phòng kế hoạch đã là một trò cười rồi, cuối cùng cái tên con hoang này còn khinh bọn họ, đuổi bọn họ ra ngoài.
Đám chi phụ mà biết chuyện này, không cười bọn họ mới là lạ đấy. Sau này bọn họ sẽ chính thức trở thành chủ đề bàn tán lúc rảnh rỗi của nhà họ Lý rồi.
Lý Thắng Bân nhìn rất rõ cảm xúc của đám người đó, ông ta khó chịu nói với Hoắc Khải: “Cậu giỏi lắm, đắc tội với toàn bộ chi phụ rồi đến người nhà mình. Có phải cậu muốn đắc tội với toàn bộ nhà họ Lý thì mới vui không hả?”
Hoắc Khải bình thản đáp: “Đã là phòng kế hoạch thì đương nhiên phải cần đến người có mắt nhìn tốt rồi. Đám người này còn chẳng biết tí gì về tình thế của chi chính, nói bọn họ ếch ngồi đáy giếng là còn đỡ rồi đấy, đã vậy thì sao có thể hiểu được xu thế là gì. Nếu ông hi vọng muốn tôi ngồi đây xem kịch thì cũng được thôi, gọi bọn họ về hoặc tìm mấy cô giúp việc vào đây đều được”.
“Tôi bảo là muốn cậu xem kịch lúc nào hả, ý tôi là…”
Lý Thắng Bân mới nói được một nửa, bà cụ đã giơ tay lên. Bà ta nhìn Hoắc Khải, nói: “Cho cậu chọn người thoải mái, nhưng nếu không ra cái gì thì đừng trách tôi không nể mặt“.
Lời uy hiếp của bà cụ chẳng là cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788038/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.