Mà cho dù anh có hồi sinh trở lại thì cũng chẳng ai thấy lạ.
Hoắc Khải mỉm cười chào mấy người rồi nhìn Giang Chí Hạo nói: “Đã lâu không gặp”.
“Đúng là anh sao!”, Giang Chí Hạo bước nhanh đi tới, ôm chặt Hoắc Khải.
Cái ôm cứng như xi măng đè lên khiến Hoắc Khải suýt thì không thở nổi: “Anh định ép tôi đến chết à”.
“Á, xin lỗi, xin lỗi…”, Giang Chí Hạo lúc này mới hoàn hồn trở lại. Anh ấy vội vàng thả tay ra rồi nói với cô bé đang nằm trên giường bệnh: “Linh Linh, xem đây là ai nào, chú Hoắc của con đó!”
Lúc còn lăn lộn ở thị trường chứng khoán thứ cấp thì cũng chỉ bỏ đi tên thật chứ không đổi họ.
Vì cái họ này là gốc rễ của anh, nên dù thế nào anh cũng sẽ không đổi.
Nhưng hiện giờ anh không thể tự xưng là người nhà họ Hoắc nữa rồi, nên đành chỉnh sửa: “Chú Lý”.
“Chú Lý?”, Giang Chí Hạo ngẩn ra rồi ồ lên và nói: “Thôi được, sao cũng được hết”.
Hoắc Khải quay ra nhìn cô bé đang nằm trên giường bệnh.
Cô bé gầy yếu từng đi sau đuôi anh đòi ăn kẹo bông giờ đã trở nên duyên dáng đáng yêu.
Lúc Hoắc Khải mới gặp Giang Chí Hạo, Linh Linh chỉ có bốn, năm tuổi. Hơn mười năm trôi qua, cô bé cũng đã trưởng thành.
Thân hình của cô bé thừa hưởng từ gen của Chung Giai Vi nhưng rõ ràng là còn đẹp hơn cả mẹ nó.
Chỉ mới mười lăm tuổi mà đã vô cùng xinh đẹp lộng lẫy. Chẳng cần tô son điểm phấn nhưng cũng lộ hết được các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1788017/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.