Đối với bất kỳ gia đình nào thì con cái vẫn luôn là những thành viên quan trọng nhất, có những gia đình đã gần như tan vỡ nhưng vẫn tiếp tục chịu đựng lẫn nhau vì con cái.
Ninh Thần là một phụ nữ rất truyền thống, và cô ấy đã tuân theo truyền thống này rất tốt.
Theo quan điểm của Hoắc Khải, việc sinh thêm con không phải là không thể, thậm chí anh còn rất vui khi có thể được như vậy.
Đường Đường rất nghe lời, hơn nữa còn thông minh lanh lợi, đúng là một đứa trẻ dễ thương.
Nhưng đúng ra thì cô bé là con của Ninh Thần và Lý Phong, không phải của Hoắc Khải. Ngay cả khi anh chiếm được thân xác của Lý Phong, Hoắc Khải vẫn luôn biết linh hồn của mình thuộc về ai.
Sinh thêm một đứa trẻ, đó mới chính là ruột thịt của anh.
Tất nhiên, việc anh muốn có đứa con thứ hai không có nghĩa là anh sẽ xa lánh Đường Đường, mà chuyện này ngược lại còn khiến cho Hoắc Khải cảm thấy anh nên đối xử tốt hơn với cô bé. Bởi vì khi anh muốn có đứa con thứ hai cũng giống như anh đã có thành kiến đối với Đường Đường, điều này khiến cho anh cảm thấy có lỗi.
Hoắc Khải vẫn đang rất mong chờ đứa con thứ hai này.
Mặc dù anh và Ninh Thần đã ngày càng gần gũi hơn, nhưng vẫn chưa bao giờ bước qua ranh giới.
Không phải là không muốn, cũng không phải là không được, bây giờ Hoắc Khải cũng không còn cảm thấy tội lỗi nữa.
Lý do anh không tiến thêm một bước là bởi vì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787994/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.