Bây giờ Đường Trọng Vi đang tức giận, Hậu Kính Nghi chỉ đành kiên quyết nói: “Cô chủ, đây là do chủ tịch dặn dò, chúng tôi...”
“Tôi không cần biết là ai dặn dò, nói tóm lại đây là chuyện riêng của tôi, không ai có thể xen vào hết!”, Đường Trọng Vi cứng đầu nói.
Lúc này Hoắc Khải mới mở lời: “Vi Vi, thư ký Hậu cũng là có ý tốt, cô cũng đừng làm khó ông ấy nữa. Có người chịu lái xe hộ, không cần tôi tự lái là chuyện tốt, lái xe làm sao dễ chịu bằng được chở chứ”.
Đường Trọng Vi nghe thấy anh nói thì nhìn sang, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không phản đối.
Mà lúc này Hậu Kính Nghi lại có chút kinh ngạc mà nhìn Hoắc Khải hỏi: “Anh Lý biết tôi sao?”
Ông biết họ tên của Hoắc Khải, điều này không có gì lạ. Khi Đường Quốc Diệu biết Đường Trọng Vi đến đây tìm một người đàn ông trẻ tuổi, ông ấy đã bảo Hậu Kính Nghi điều tra Hoắc Khải một lượt.
Quan hệ của Hoắc Khải với nhóm người Triệu Vĩnh An, Miêu Nhất Khoa, Hậu Kính Nghi đều nắm rõ như lòng bàn tay, kể cả đời sống hôn nhân, quá trình làm giàu của anh cũng vậy.
Hậu Kính Nghi chỉ không ngờ, Hoắc Khải lại có thể gọi ra được thân phận của mình, điều này quả thực làm người ta rất kinh ngạc.
Hậu Kính Nghi có thể đảm bảo rằng mình chưa từng gặp cậu thanh niên này, càng không nói đến kết bạn, vậy thì làm sao anh biết được thân phận của mình?
Đối với vấn đề này, Hoắc Khải chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787987/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.