"Được rồi, vậy cô ở khách sạn chờ tôi, tan làm tôi sẽ đi đón cô", Hoắc Khải nói.
“Vậy thì tôi ở đây đợi anh, nếu mà anh không tới, tôi sẽ để vệ sĩ của tôi bóp chết anh!”, Đường Trọng Vi giơ nắm đấm nhỏ bé mỏng manh lên uy hiếp, cho dù Hoắc Khải cũng không thể nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô ấy lúc này.
Sau khi cô ấy cúp điện thoại, người đàn ông mặc âu phục đứng ở một bên hơi cúi người nói: "Thưa cô chủ, chủ tịch hy vọng cô có thể quay lại càng sớm càng tốt, bên phía nhà họ Hoắc..."
"Có quay lại hay không là quyền tự do của tôi, lẽ nào bố tôi còn muốn ép tôi làm những việc mà tôi không muốn hay sao?", Đường Trọng Vi bất mãn nói.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng lắc đầu giải thích: "Chủ tịch không có ý như vậy, nhưng cô chủ đã ở đây mấy ngày rồi. Chủ tịch đã cãi nhau rất lớn với nhà họ Hoắc vì chuyện của cô chủ. Nếu như cô chủ không quay lại e rằng sẽ xảy ra nhiều rắc rối. Cô chủ cũng biết với thế lực của chủ tịch so với nhà họ Hoắc thì tuyệt đối sẽ không có chuyện chịu nhường nhịn".
“Vậy ý của ông là muốn tôi làm người hòa giải?”, hai mắt Đường Trọng Vi dường như trống rỗng, nhìn ông rồi nói: “Tôi không làm việc trong công ty, tại sao tôi phải đánh đổi sở thích cá nhân của mình để đấu tranh cho lợi ích của công ty? Nếu như điều đó có lợi như vậy, vậy thì ông đi mà làm".
Dứt lời, Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787984/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.