Câu hỏi này khiến Ninh Hạo Bân sững người.
Chỉ có Ninh Thần và Giản Tư Tư hiểu được, ý nghĩ của câu hỏi này là gì.
Ninh Hạo Bân bất giác sờ vào túi áo tìm điện thoại, sau đó lấy ra, nói: “Vẫn còn ạ, sao thế?”
Hoắc Khải nhìn anh ta, ánh mắt có chút sắc bén, nói: “Vậy tại sao tôi không nhận được điện thoại của cậu?”
Ninh Hạo Bân lại sững người thêm lần nữa, Ninh Thần nhẹ nhàng thở dài một hơi. Cô biết Hoắc Khải đã chính thức tra hỏi rồi.
Những người khác cũng đua nhau nhìn sang. Trong lòng họ vừa nghi ngờ, vừa tò mò, chủ tịch nói như vậy là có ý gì? Nếu liên hệ với câu nói ngày hôm qua thì Ninh Hạo Bân chính là người tiết lộ bí mật sao?
Ninh Hạo Bân cũng đã tự hiểu được, anh ta tỏ ra không tự nhiên hỏi: “Chủ tịch Lý, tôi không rõ ý của anh. Anh có việc tìm tôi sao? Tôi không nhận được thông tin nào của anh cả”.
Hoắc Khải vẫn ngồi ở đó, Ninh Hạo Bân thì đang đứng nhưng khiến người khác cảm thấy hoàn toàn không giống nhau.
Mặc dù ngồi trên sofa nhưng khí thế của Hoắc Khải vẫn khiến người khác phải ngẩng đầu nhìn như núi cao.
Cũng đã nói đến đây rồi mà Ninh Hạo Bân vẫn còn giả ngốc, Hoắc Khải cũng không thèm nói nhiều lời thừa thãi với anh ta mà đi thẳng vào vấn đề: “Liên quan đến chuyện tiết lộ bí mật của công ty. Tôi đã cho cậu cơ hội nhưng thật đáng tiếc, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nhận được bất kỳ cuộc gọi hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787981/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.