Nhưng cô ấy không biết mình nên làm gì bây giờ.
Nhất là khi nhìn thấy Hoắc Khải và sự quan tâm từ trong ánh mắt của anh. So sánh với sự lạnh lùng và đê tiện của Ninh Hạo Bân thì lại càng là một trời một vực.
Trước khi gặp Hoắc Khải, Giản Tư Tư chỉ thấy phẫn nộ và thất vọng.
Sau khi gặp Hoắc Khải thì chỉ còn thấy ấm ức.
Cô ấy không hiểu vì sao bản thân lại ấm ức như vậy, giống như cô gái nhỏ bị kẻ xấu nào bắt nạt và đang chờ người thân an ủi vậy.
Có lẽ vì tâm trạng bản thân quá phức tạp hoặc là vì sự uất ức này quá mãnh liệt khiến cô ấy xúc động đến mức mất đi lí trí mà nhảy bổ vào trong lòng Hoắc Khải rồi khóc òa lên.
“Ninh Hạo Bân đã tiết lộ bí mật… Tại sao anh ấy lại làm vậy chứ, lại còn không chịu nhận tội…”
Trong lúc bất ngờ, Hoắc Khải không biết nên làm thế nào. Nếu ôm thì không thích hợp cho lắm, mà không ôm thì cũng hơi kỳ lạ.
Sau khi hơi do dự một chút thì anh lựa chọn vỗ nhẹ vào vai của Giản Tư Tư để an ủi và nói: “Chuyện này không liên quan đến cô, cô không cần cảm thấy tự trách đâu. Dù ngày mai có thế nào thì mặt trời vẫn sẽ mọc mà”.
Giản Tư Tư khóc rất to. So với một cô gái khóc lóc thì một đôi nam nữ càng thu hút ánh nhìn của mọi người hơn.
Rất nhiều người đã dừng lại và nhìn hai người.
Những ánh mắt hóng hớt đó khiến Hoắc Khải cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787979/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.