Cho dù thỉnh thoảng có nghe người ta nói qua, cũng sẽ không để ý. Nghe thấy người phụ trách cửa hàng trang sức nói rằng đối phương là người thừa kế của giáo sư Triệu Vĩnh An thì sao chứ? Trên đời có biết bao nhiêu giáo sư, giáo sư này thì có gì tốt, chẳng phải cũng chỉ là một kẻ mọt sách thôi sao!
"Chồng à, chỉ là người thừa kế của một giáo sư, bọn họ lại làm sao vậy..."
“Mau câm miệng!”, Hoàng Đại Hải xanh mặt nói.
Hoắc Khải tuy đã cầm chiếc nhẫn rời đi, nhưng trên đời có biết bao nhiêu kẻ thích nói ra nói vào, lỡ đâu những lời này bị ai khác nghe được rồi nói lại cho người đó biết, không phải là lão ta sẽ gặp một kết cục thê thảm hay sao?
"Làm cái gì vậy, em không có nói gì hết...", cô gái trẻ oan ức nói.
"Chính là do con khốn nhà cô quá nhiễu sự! Mau cút xéo đi!", Hoàng Đại Hải tức giận đẩy cô ta ra, quay đầu bỏ đi.
Cô gái trẻ đứng đó với vẻ mặt thất thần, ánh mắt và giọng nói xúc phạm đó khiến cho cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Mới mười phút trước, cô ta còn là người phụ nữ hạnh phúc nhất trong mắt của người khác, bây giờ lại trở thành đối tượng bị người khác chê cười.
Cảm giác bị bỏ rơi này khiến cho cô ta muốn bật khóc ngay tại chỗ.
Không phải chỉ là một kẻ mọt sách thôi sao, sao mọi chuyện lại thành ra thế này...
Nếu là lúc bình thường, khi thấy khách hàng cãi nhau, người phụ trách cửa hàng trang sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787957/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.