Trong lòng Giản Tư Tư, sớm đã kính nể Hoắc Khải như thần. Học sinh trước nay đều là một cá thể rất đơn thuần, tiếp xúc với thế giới chưa được sâu, chưa có quá nhiều nhận thức thông thấu về thế giới này. Bởi vì hiểu được ít, cho nên họ rất dễ bị mông lung, cũng rất dễ sùng bái người khác.
Nhất là con gái trời sinh đã cảm tính, khiến họ càng dễ nảy sinh cảm giác ỷ lại người khác.
Giản Tư Tư chính là như vậy. Cô ấy quá tin tưởng Hoắc Khải, cho nên anh nói có vấn đề thì cô ấy chắc chắn sẽ không tin người khác nửa chữ.
Quản lý Trương ngoan cố không chịu thừa nhận, không khác nào tự chuốc lấy khổ. Đợi sếp tìm ra vấn đề cụ thể thì anh ta sẽ toi đời!
Giản Tư Tư tin tưởng tuyệt đối chuyện này.
Mà quản lý Trương cũng vô cùng tin tưởng vị kỹ thuật sư già của mình, cho rằng Hoắc Khải không thể nào tìm ra vấn đề gì.
Hai bên đều có người đáng để mình tin tưởng, nếu nói bây giờ họ mỗi người một ý, thì chẳng thà bảo rằng họ đang so xem người đứng sau mình ai giỏi hơn mà thôi.
Hoắc Khải cầm lấy cái đèn pin chiếu sáng, lại dùng tua vít gõ chỗ này xem chỗ kia, trên bề mặt thì không nhìn ra có vấn đề gì.
Động cơ không có dấu vết thấm dầu, cũng không thấy mùi gì khó ngửi. Từ phản ứng của chân ga có thể thấy, vấn đề nhiều khả năng xuất hiện ở chỗ khác.
Hoắc Khải suy tính một lúc rồi lại men theo những chỗ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787925/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.