Thư ký nhìn ra được vẻ do dự của ông ta, cũng biết ông ta đang do dự điều gì, bèn nói: “Đôi lúc nên giữ khoảng cách nhất định để hai bên bình tĩnh lại đã, lần gặp sau có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn”. Vương Trường Tín liếc nhìn thư ký, hiểu được ý đồ của người này.
Riêng lần này, ông ta không trách mắng hay phản bác nữa, chỉ liếc nhìn nội dung trên điện thoại rồi đập nó vào người thư ký: “Nói gì mà lắm thế!”
Nửa phút trước, ông ta cũng nói một câu y hệt, thế nhưng chữ nghĩa thì giống chứ ý nghĩa khác rồi.
Thư ký cũng không tức giận, gặp phải sự việc thế này, nếu chủ tịch không quát mắng chửi rủa mới là lạ. Nếu đổi lại là anh ta, chắc anh ta tức quá nhảy lầu luôn rồi.
Muốn báo thù người ta, nhưng phát hiện “chống lưng” khủng khiếp của họ, nếu đánh trực diện chắc mình sẽ chết trước.
Nỗi ấm ức này, ai mà nhẫn nhịn nổi.
Cả Vương Trường Tín lẫn thư ký đều không dám nấn ná thêm. Dù không nói ra, nhưng họ biết rõ, bây giờ cách càng xa chỗ này càng tốt, tốt nhất là để đối phương đừng bao giờ nhớ ra mình.
Chuyện của Vương Trường Tín không tạo ra ảnh hưởng quá lớn cho Hoắc Khải, muốn trị người này chỉ cần vung tay một cái là xong, không quá phiền phức.
Bây giờ Ninh Thần đã nắm bắt được nghiệp vụ của công ty Hi Vọng Mới một cách nhuần nhuyễn, tuy rằng trông ngày nào cũng bận tối mắt, nhưng trên thực tế toàn là công việc quen thuộc.
Số người đăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787922/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.