Đến cả một người bình thường không hề có ấn tượng gì về Triệu Vĩnh An như Cơ Hương Ngưng mà cũng biết đến chuyện này, thì chứng tỏ mọi thứ đã được truyền đi rất rộng rãi.
Cơ Hương Ngưng cũng không nói nhiều về chủ đề này. Cô ấy không phải là người hay bàn tán chuyện của người khác sau lưng, nói: “Nếu anh có việc bận thì cứ làm đi, tôi sẽ bàn bạc với chú ba về chuyện công ty chỉ nhánh ở nước ngoài rồi tính tiếp. Nhưng nếu có thời gian thì anh có thể hẹn cái người nhà họ Hoắc mà anh quen kia đến gặp mặt một lần”.
“Chuyện này thì không thành vấn đề. Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi xem khi nào cậu ta rảnh”, Hoắc Khải nói : ló hai người bàn bạc đơn giản ê tình hình phát triển của công ty trong thời gian gần đây rồi mới chào tạm biệt nhau.
Chờ Hoäc Khải ra khỏi phòng làm việc của mình, Cơ Hương Ngưng nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc lâu.
Vẻ mặt của cô rất nghiêm trọng, ánh mắt lại lộ ra sự lo lăng.
Mặc dù chuyện cô ấy lo lăng nhất dường như không hề xảy ra, nhưng việc người đàn ông này ngày càng biếu hiện tốt hơn lại khiến cô cảm thấy kỳ quái.
Nếu như chuyện cô ấy lo lăng không xảy ra thì tại sao Hoăc Khải lại có thay đổi lớn đến vậy? Một người đã từng là con mọt sách không thể biểu hiện như thế được.
Một lúc lâu sau, Cơ Hương Ngưng mới thở dài rồi cố gắng đè ép sự lo lắng của mình xuống.
Bất kể đã từng xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787878/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.