“Những thứ đó là năm xưa bọn họ cứ đưa cho tôi, tôi định đem chúng thiêu cùng sau khi chết, chứ không muốn lợi dụng học sinh. Nhưng hiện giờ tôi mong rằng cậu có thể giúp tôi đòi lại số tiền này. Cậu cứ giữ lại một nửa, nửa còn lại thì hãy thay tôi quyên tặng cho Công trình Hi Vọng. Tôi không còn nhiều thời gian nữa, mong răng cậu có thể xử lí nó trong vòng một tuần, được chứ?”, Triệu Vĩnh An hỏi.
Hoäc Khải do dự một lúc, chưa đồng ý ngay.
Ánh mắt Triệu Vĩnh An lộ ra sự thất vọng, ông ấy nói: “Cậu cũng sợ đăc tội bọn họ đúng không? Tôi biết, lúc này mà đi đòi tiền bọn họ thì không khác gì cưỡi trên lưng cọp. Tôi không có người thừa kế. Sau khi tôi chết, sẽ không có ai đi tranh giành số tài sản này với bọn họ hết, bọn họ đang chờ tôi…
“Ông hiểu lầm rồi. Không phải tôi đang sợ mà là đang nghĩ cách sắp xếp công việc của tuần sau”, Hoäc Khải nói: “Ông cũng biết đấy, dạo này tôi mới mở một công ty, đang vào lúc bận rộn. Hơn nữa, tôi còn đang giữ chức trợ lý tổng giám đốc của văn phòng chỉ nhánh nhà họ Cơ, nên hơi nhiều việc.
Thế này đi, thứ sáu tuần sau tôi sẽ đi tìm bọn họ, xem có lấy số tiền đó về được không. Còn bọn họ có thể trả tiền cho tôi trong vòng một tuần hay không thì tôi cũng không dám chăc. Dù sao thì có những lúc pháp luật không thể trói buộc được hoàn toàn hành vi của một người” Triệu Vĩnh An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787876/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.