“Thế nhưng chẳng phải bình nước nóng cũng thế sao? Nhỡ bọn họ cũng kìm lại thì sao?”
Hoắc Khải cười nói: “Bình nước nóng phải khác chứ. Sản phẩm giảm béo là sản phẩm tiêu hao, thực phẩm giảm cân lại chỉ đơn giản là thức ăn, ngày nào cũng phải ăn, mức độ tiêu hao cao. Thế nhưng bình nước nóng có thể mua một ngày một bình được không? Một thứ là tiêu hao trong thời gian ngắn, một thứ là sử dụng trong thời gian dài, đương nhiên là không thể so sánh với nhau được”.
Ninh Thần nghe mà thấy hơi mơ hồ, chỉ loáng thoáng hiểu rằng bởi vì sự khác biệt giữa thời gian ngắn và thời gian dài nên không thể áp dụng hoạt động này được.
Thấy bộ dạng tiếc nuối của cô, Hoắc Khải cười nói: “Hoạt động của chúng ta ổn lắm rồi, không cần thêm những chiêu trò này”.
Ninh Thần ừm một tiếng, cô đã thỏa mãn với thành tích hiện tại lắm rồi, không cần thiết phải làm điều thừa nữa.
Điều quan trọng nhất là cô biết rằng sự chênh lệch về mặt tư duy kinh doanh giữa mình và chồng quá lớn, chỉ cần Hoắc Khải nói không thì cô sẽ không nghĩ tới chuyện này nữa.
Trong mắt người khác thì hành động này của Ninh Thần là ỷ lại và không có chủ kiến, nhưng trong lòng Ninh Thần, có một người đáng tin như vậy quả thực là đáng mừng.
Sau khi cửa hàng yên tĩnh trở lại, Ninh Thần bắt đầu phát trực tiếp, chủ yếu là để những người đã đặt thực phẩm giảm cân chứng kiến quá trình chế biến thức ăn.
Cốt lõi của thực phẩm giảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787874/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.