Lúc này, một cặp họ hàng bước vào. Ninh Quốc Diệu và Diêm Triêu Tĩnh không bàn tán chuyện của cửa hàng nữa, bọn họ đứng lên chào hỏi: "Anh Ba, chị Ba, ồ, đây là chị Hương Ấn đúng không...". Những người tới đây đều là họ hàng hai bên gia đình Ninh Đặng, vậy nên bọn họ đều quen biết nhau.
Mười mấy người vào trong, khiến tầng một trở nên chật chội.
Chính Đặng Hương Ấn cũng mở quán ăn, mặc dù mặt tiền không lớn bằng nơi Hoắc Khải thuê, nhưng một năm cũng kiếm được khoảng sáu trăm, bảy trăm ngàn. Trong số họ hàng nhà họ Đặng, bà ta cũng coi như khá giả.
Bước vào cửa hàng là bà ta lập tức nhìn xung quanh một lượt, thấy có nhiều người tới như thế bèn hỏi: "Ai thiết kế cửa hàng này vậy?"
Đặng Tuấn Mai cười ha ha nói: "Chính Lý Phong làm hết đấy, trông thằng bé đó thư sinh thế thôi, làm việc rất...".
"Thiết kế này không ổn rồi", Đặng Hương Ấn ngắt lời Đặng Tuấn Mai, bà ta chỉ vào phòng bếp nói: "Nhìn kìa, phòng bếp quá lớn, chiếm mất sáu mươi phần trăm mặt tiền cửa hàng, còn thừa có chút diện tích thì lại bày nhiều thiết bị như vậy. Bàn ghế chỉ có sáu bộ, khách ngồi đâu ăn cơm? Đừng nói đến ăn cơm, ngay cả bọn em còn không có nơi ngồi. Không được rồi, không được rồi, chật chội quá, không được".
Bà ta nói không được mấy lần liền, khiến khuôn mặt của Đặng Tuấn Mai đen kịt lại.
Bà còn tưởng em ruột của mình định khen ngợi, ai ngờ há miệng ra là chỗ này không được, chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787866/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.