Miêu Nhất Khoa quay đầu lại nhìn, nói: “Được rồi, có gì hay mà nói nữa, nếu đã thấy mấy người chúng ta làm ông ấy mất mặt, vậy thì được rồi, sau này ông ấy đi đường Dương quan của ông ấy, tôi đi cầu Độc mộc của tôi. Đừng nói tôi không tôn trọng thầy của mình”. Trong phòng bệnh, vang lên tiếng hét tức giận của Triệu Vĩnh An: “Đừng cho rằng tôi không biết các anh có suy nghĩ gì, mỗi người đều chỉ muốn tiền của tôi. Lương tâm của các anh đều bị chó tha đi hết rồi!”
Miêu Nhất Khoa tức đen mặt, gào về phía phòng bệnh: “Thầy nói đúng rồi, em là kẻ không có lương tâm, lúc còn đi học không phải là thầy đã nói, sau này chắc chắn em sẽ không có tiền đồ sao? Bây giờ thế nào, thầy vẫn cảm thấy em là rác rưởi đúng không? Được! Sau này, tất cả những chuyện liên quan đến thầy, em sẽ không nhúng tay vào. Con mẹ nó thằng nào dám đến tìm em vì chuyện của thầy, em sẽ lật mặt luôn với nó!”
Nói xong, Miêu Nhất Khoa quay đầu bỏ đi.
Thượng Toàn Minh gọi với theo sau: “Ông Miêu, ông Miêu…”
Đặng Vinh Hoa đi theo sau, nói: “Khuyên gì mà khuyên, không phải chúng ta không nể mặt thầy, mà chính thầy không cần chúng ta giúp đỡ. Mấy người chúng ta dù sao cũng là những người có máu mặt, vậy mà trước mặt bao nhiêu người bị ông ấy mắng như tát nước vào mặt như thế, chẳng ra sao cả. Đừng nói ông Miêu, cả tôi cũng nghĩ như thế. Sau này coi như đường ai nấy đi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787859/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.