“Bố, sao bố lại.. ” 
Chương Viên Côn hoang mang, 
cứng nhắc quay đầu lại, bố của hắn 
làm sao vậy? 
Không phải là lúc này nên tiến đến 
tát cho đối phương mấy cái rồi bắt chủ 
nhà trả tiền hay sao? 
Sao tự nhiên bố của hăn lại tỏ ra 
niềm nở với người sắp thuê mặt băng 
kia như vậy? 
Không chỉ Chương Viên Côn và cả 
đám người xấu kia cũng đều ngẩn ra, 
mà ngay cả người môi giới ở bên cạnh 
cũng đang há hốc miệng. Miệng mà có 
thể mở to ra thêm thì có khi cắm của 
mấy người bọn họ còn rơi được xuống 
đất luôn cũng không chừng. 
Gái tình huống éo le gì đây chứ? 
Nếu như lúc Chương Gia Cường 
bước đến liền thẳng tay tát vào mặt 
của người kia thì người môi giới cũng 
sẽ không kinh ngạc đến như vậy. Đăng 
này, lão ta lại cun cút cúi đầu lau vết 
bẩn trên quần áo của người kia, điều 
này đã khiến cho người môi giới vô 
cùng kinh ngạc 
“Không cần”, Hoăc Khải dứt khoát 
đẩy tay Chương Gia Cường, chỉ vào cửa 
tiệm bên cạnh hỏi: “Tiệm này là do nhà 
ông mở à? 
“Đúng đúng, à không, là con trai tôi 
đã mở nó!”, Chương Gia Cường nói rồi 
quay đầu xông tới chỗ của Chương 
Viên Côn măng chửi: “Thăng khốn này, 
còn không mau mau đi xin lỗi cậu Lý đi! 
Đúng là thứ có mắt như mù mài” 
Chương Viên Côn do dự bước đến 
với vẻ hoài nghỉ: “Cậu, cậu Lý…” 
“Có việc mở miệng nói chuyện thôi 
mà cũng nói lắp thì còn làm nên cơm 
cháo gì!”, Chương Gia Cường đánh vào 
sau gáy của Chương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787856/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.