Đến hơn mười giờ tối, tên xăm mình và đồng bọn tới 
thay ca. Hoắc Khải nhìn bọn chúng, thấy một tên mang 
theo nước cất và Ngưu Lan Sơn. 
Anh hơi kích động, nhưng không nói gì cả. 
Đến khi hai tên kia đi, tên xăm mình bước tới nhìn 
xuống Hoắc Khải: “Nhìn cái gì? Muốn ăn đòn nữa hả!” 
“Bỏ đi, anh Lượng cũng nói rồi, nhốt nó vài tiếng, lấy 
được tiền là thả, quát tháo như thế làm gì nữa”, một tên 
khác đi tới khuyên vài câu rồi nói với Hoắc Khải: “Thằng 
ranh, tao mua được đồ rồi, đến lúc đó mà không ngon thì 
mày có bị đánh cũng đáng đời!” 
Hoắc Khải gật đầu nói: “Tôi bị các anh trói như thế 
này, dám lừa các anh sao?” 
“Không trói thì mày cũng không dám!”, tên xăm mình 
hừ một tiếng, vẻ mặt vô cùng hống hách. 
Một tên đi bày rượu thịt, tên còn lại nghe theo lời Hoắc 
Khải, lấy nước cất pha với rượu trắng sáu mươi bảy độ, 
sau đó lại cho nước có ga thể lỏng vào. 
Bọt trào lên khiến tên xăm mình hoài nghi, thứ này mà 
ngon được hả? 
Thế nhưng khi bọt tan hết, hương rượu lại dần tỏa ra. 
Một tên đang định rót thử một chén thì bị tên xăm 
mình ngăn lại: “Để thằng nhãi đó uống trước đã, cẩn thận 
nó bày trò”. 
Đúng là hắn rất thích cách chế rượu đặc biệt này, coi như 
nể tình Hoắc Khải một lần. 
Nhờ có hắn khuyên bảo, tên xăm mình mới chịu bỏ qua. 
Tên kia cầm đùi gà nhét vào miệng Hoắc Khải rồi nói: 
“Cứ từ từ mà ăn, đừng mong bọn tao cởi dây thừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787845/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.