“Có phải nó muốn đi vệ sinh không? Để hắn nói đi,
mất công bĩnh ra quần lại thối cả phòng”, tên đồng bọn
nói.
Tên xăm trổ bực bội lột ra cho anh, nói: “Nói gì thì nói
mẹ đỉ!”
Bởi vì xé băng keo quá mạnh nên bờ môi đau rát, Hoắc
Khải thở ra một hơi rồi nói: “Tôi muốn nói rằng hai anh
không nên uống chai rượu đó”.
“Mẹ kiếp, mày muốn ăn đòn hả?” tên xăm mình vung
ra một cái tát.
Hoắc Khải bị đánh ngoẹo đầu sang một bên, anh lại hít
sâu một hơi và nói: “Tôi không đùa với anh, chai rượu đó
bán với giá hơn một trăm tệ đúng không? Nhưng nơi sản
xuất là ở khu Giang Đông, chất lượng lương thực ở Giang
Đông mấy năm nay không cao, thu hoạch cũng ít, xưởng
rượu không thể nhập lương thực từ vùng khác tới được,
dẫn đến việc chỉ phí tăng lên. Thế nhưng nhãn hiệu của
bọn họ không nổi tiếng đến mức có thể tăng giá, chỉ có
thể nghĩ cách cắt giảm chỉ phí từ những chỗ khác. Vậy
nên mấy năm nay tuy rằng rượu được dán nhãn năm mươi
ba độ, nhưng trên thực tế lượng cồn lớn hơn thế nhiều.
Nhìn là biết hai anh đây uống rất nhiều, tính cách thoáng
đãng, chắc là uống rượu như nước lã. Loại rượu này uống
nhiều sẽ có hại cho niêm mạc dạ dày, vậy nên tôi đề nghị
các anh đổi rượu khác”.
Nghe vậy, tên xăm trổ và tên đồng bọn hơi sửng sốt,
bọn họ uống loại rượu này quen rồi, cho dù thỉnh thoảng
thấy khác một chút thì cũng chẳng để ý tới.
Bây giờ nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787843/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.