Nghe những lời doạ dẫm của hắn, Hoắc Khải lại thở
phào một hơi. Hắn nói như thế chứng tỏ đã tin anh phần
nhiều rồi, sẽ không thể gây tổn hại gì thêm nữa.
“Tôi không phải thằng ngốc. Đương nhiên tôi hiểu rõ,
lừa gạt các anh chỉ có hại chứ không có lợi, cho nên các
anh cứ việc điều tra” Hoắc Khải nói.
“Tốt nhất là như thế!”, Đồng Hải Lượng lạnh lùng hừ
một tiếng, nói với kẻ đang ngồi xổm dưới đất: “Bịt mồm nó
lại. Hai người ở lại trông chừng nó cho kỹ”.
Sau đó, Đồng Hải Lượng rời đi cùng hai người khác.
Hoắc Khải vốn nghĩ muốn thử nói chuyện với tên ở lại,
nhưng lại bị hắn dùng băng dính dán chặt mồm, không
nói được một lời.
Mắt cá chân bị đâm, cảm giác đau đớn khiến Hoắc
Khải phải cố gắng tỉnh táo và bình tĩnh, không dám sơ ý.
Tuy rằng, lời nói của anh khiến cho hắn tạm thời từ bỏ dự
định muốn làm hại anh, nhưng điều này không phải mục
đích cuối cùng của Hoắc Khải.
Anh bảo Đồng Hải Lượng đi tìm Ninh Thần, là vì ở đó
có Đổng Thiên Thanh.
Bất kỳ người nào lại gần Ninh Thần, đầu sẽ nằm trong
tầm ngắm của Đổng Thiên Thanh.
Những kẻ này vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt
đẹp gì, có lẽ Đổng Thiên Thanh sẽ quan sát thấy điều khả
nghỉ, theo dõi đến nơi này.
Đương nhiên, đây là kết quả lạc quan nhất.
Nếu thất bại thì Hoắc Khải chỉ có thể nghĩ cách khác.
Ngoài ra, Hoắc Khải nhanh chóng lọc lại một lần
những kẻ mà anh đã đắc tội gần đây, cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/che-tao-hao-mon/1787841/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.